May mắn là, Tiểu Miêu ngốc vừa mới đứng dậy, đã nghe tiếng Bùi Dữ gọi, cô liền tình cờ bị anh nhìn thấy.

Bùi Dữ sững người một lúc khi thấy “cục bông” nhỏ đó, mãi đến khi Tiểu Miêu nhìn anh với ánh mắt tội nghiệp kêu lên một tiếng, anh mới hoàn hồn, nhanh chóng bước tới bế cô lên kiểm tra.

Với Tiểu Miêu, leo lên từ tầng 1 đến tầng 3 hẳn không phải chuyện khó khăn gì.

Bùi Dữ nghĩ vậy, nhưng khi cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé đang phập phồng vì thở gấp của cô, anh không khỏi cau mày.

Mấy con mèo khác chạy lên xuống vài lần cũng không mệt như vậy.

Nhưng Tiểu Miêu nhà anh thì không được như thế. Cô bé yếu ớt lại hay làm nũng, bình thường toàn do anh bế lên cầu thang. Lần này tự mình leo lên tầng 3, trông như sắp gục đến nơi.

Bùi Dữ xoa đầu cô, tay vuốt dọc từ gáy xuống tận đuôi, khiến Tiểu Miêu thoải mái rên rỉ khe khẽ.

Bùi Dữ hỏi:

“Không xem hoạt hình nữa à?”

Lúc này anh vừa tập thể hình xong, người đẫm mồ hôi. Thường ngày anh hay mặc áo sơ mi hoặc đồ ngủ trắng rộng, giờ phần ngực và lưng áo đều bị mồ hôi thấm ướt chuyển sang màu xám nhạt.

Dù người đầy mồ hôi, nhưng lại chẳng hề hôi chút nào. Trái lại còn có mùi nước giặt dịu nhẹ, dễ chịu.

Ôn Xu trong hình dạng mèo nằm trong lòng anh, kêu “meo” đáp lại, rồi giơ móng hồng hồng dẫm lên áo anh. Chỗ áo vốn bị mồ hôi thấm giờ lại dính thêm bụi đất từ chân cô, càng đen thêm một mảng.

【 TV cứ nhảy tin thời sự suốt, bị ngắt quãng liên tục, xem không nổi nữa. 】

Tiểu Miêu làu bàu đáp, nhưng chủ nhân không hiểu, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, dỗ dành cô.

Bùi Dữ cũng không trách cô làm bẩn áo mình, chỉ nói:

“Mèo nhà ai leo cầu thang mệt như này chứ? Từ mai, tự mình leo nha, rèn luyện chút thể lực.”

Tiểu Miêu: sốc tận óc!

Tiểu Miêu: không đồng ý!

Tiểu Miêu: muốn khóc rồi đây này!

Ôn Xu che tai lại, nằm gọn trong ngực anh giả vờ chết.

Làm Bùi Dữ cũng bật cười.

Buổi tập hôm nay gần xong rồi, chỉ còn tầm mười phút nữa nên anh cũng không định tập tiếp.

Anh bế Tiểu Miêu xuống lầu, trở về phòng ngủ chính ở tầng 2. Dùng khăn ướt lau sạch bốn chân cho cô, lại lấy khăn mới lau bụng và đuôi sạch sẽ.

Lau xong, anh ném khăn vào thùng rác rồi nói:

“Xong rồi. Tôi đi tắm cái nhé, em tự chơi đi.”

Ôn Xu nhanh chóng nhảy lên giường, thoải mái nằm lăn ra.

Bùi Dữ bật cười, tiện tay lấy quần rồi đi vào phòng tắm.

Dạo gần đây thời tiết ngày càng nóng, dù trong phòng có bật điều hòa, nhưng vẫn cảm nhận được hơi nóng hừng hực ngoài trời. Chỉ cần vận động một chút là đổ mồ hôi liền, muốn mát hơn thì vừa phải bật điều hòa vừa phải bật quạt.

Ôn Xu nằm trên giường một lúc, thấy ngoài cửa sổ có con bướm bay qua lại, không nhịn được liền nhảy lên bệ cửa sổ chơi đùa qua lớp kính.

Loại động vật nhỏ như bướm, dù có tiến hóa cũng chẳng có khả năng tấn công. Thực vật hay động vật càng yếu thì tiến hóa chỉ giúp chúng tăng khả năng sinh tồn chứ không làm chúng mạnh hơn là bao.

Phòng ngủ tầng hai hướng ra sân, có cửa sổ sát đất nên có thể nhìn thấy rõ cây cối, hoa cỏ trong vườn và cả tình hình bên ngoài bức tường bao quanh sân.

Ban đầu Ôn Xu chỉ định chơi đùa với con bướm, nhưng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play