Tiểu Miêu nghiêng đầu, nhảy xuống bàn, vẫy cái đuôi to, bước chân ngắn cũn cỡn chạy khắp nơi tìm người.

Bùi Dữ không có ở phòng khách. Anh đang tập thể dục ở phòng gym trên tầng ba.

Tận thế rồi, có dị năng mạnh đến đâu mà thể lực không theo kịp thì cũng vô dụng. Ngay cả dị năng giả cũng phải chạy trối chết nếu gặp đàn zombie. Nên duy trì vận động và thể lực là chuyện quan trọng nhất.

Ôn Xu đi vòng vòng tầng một mà không thấy ai, liền lon ton chạy vào bếp cũng không có người.

“Meo!”

Không thấy ai ở tầng một, Tiểu Miêu bắt đầu vất vả leo lên tầng hai.

Với đôi chân ngắn của mình, leo cầu thang là một việc cực kỳ gian nan. Cô phải hết sức cẩn thận để không bị "trượt mặt" xuống. Leo lên thì càng cực hơn, phải thật cố gắng mới bò nổi.

Ngày thường Bùi Dữ hay bế cô lên xuống cầu thang, nên cô không hề ý thức được chân mình ngắn đến mức nào. Giờ tự leo, mới thấy đúng là khổ sở thật!

Tiểu Miêu thở hổn hển bò đến tầng hai, rồi “bụp” một cái ngã phịch xuống đất, nằm xụi lơ như một cái bánh quy mèo nhỏ. Cái đuôi dài còn quét bụi đầy bậc thang.

Nghỉ một lúc, cô lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy khắp tầng hai.

Tầng hai không có nhiều phòng. Chủ yếu là phòng ngủ và thư phòng, hai nơi Bùi Dữ hay lui tới. Những phòng khác thì thường khóa cửa.

Ôn Xu chạy vội vào từng phòng một nhưng không thấy bóng dáng chủ đâu cả. Cô bắt đầu thấy hơi lo.

Lúc nãy mải mê xem hoạt hình quá, giờ nghĩ lại cũng không nhớ rõ Bùi Dữ có lên lầu hay đi ra ngoài sân nữa…

Ôn Xu ngồi xổm ở cửa cầu thang tầng hai, phân vân nhìn xuống tầng một, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên tầng ba.

Đi đâu trước đây?

Sau một hồi lăn tăn suy nghĩ, cô quyết định lên tầng ba trước. Vì cửa lớn tầng một cô không với tới tay cầm.

Nhảy cũng không với tới…

Trong lúc Bùi Dữ vẫn đang được cô nhớ thương, thì anh vẫn chạy bộ đều đều. Bình thường, lúc Tiểu Miêu xem hoạt hình, anh sẽ lên tập thể dục và luôn đặt đồng hồ báo thức để canh giờ, chỉ cần chuông vang là biết phim sắp hết.

Nhưng hôm nay cô lại không xem, mà còn chạy lên tìm anh.

Lúc Ôn Xu bò được đến tầng ba, chân đã mềm nhũn. Cô nằm bẹp trên sàn như con sâu lười, miệng phát ra tiếng "meo~" đáng thương, không bò nổi nữa.

Mèo nhà ai leo cầu thang mà khổ như cô thế này?

Ôn Xu từng xem bao video mèo con leo cầu thang nhanh nhẹn dễ thương, đuôi ngoe nguẩy. Đến lượt mình làm mèo, thì lại lết như con ốc sên.

Thật mất mặt giới mèo!

Truyền ra ngoài chắc bị khai trừ “mèo tịch” mất!

Tuy trong lòng rất trách bản thân, nhưng cô vẫn nằm im, định dùng tiếng kêu để gọi Bùi Dữ đến.

“Meo~…”

“Meo!”

Tiếng kêu vốn mềm mại bỗng dưng bén nhọn lạ thường, ngay cả Ôn Xu cũng giật mình.

Cô thử do dự kêu thêm lần nữa – kết quả cả người đều run rẩy.

Cứu tôi với.

Kêu chói tai quá, bản thân cô còn không chịu nổi!

Không còn cách nào khác, Ôn Xu đành trở lại với tiếng kêu bình thường, nhưng âm lượng lại không lớn, không biết Bùi Dữ có nghe thấy không.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Miêu quyết định cố gắng thêm lần nữa, lảo đảo đứng lên, tiếp tục đi tìm chủ nhân của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play