Ngu Lí nhớ lại ngày đầu ở chung với tên chó điên — Asmon kia.
Khi đó hắn rất bình thường, thậm chí có thể nói là lịch sự tuấn tú. Chàng trai tóc bạc mắt đỏ, làn da tái nhợt, trông cao lớn gầy gò. Vạt áo sơ mi của hắn luôn xộc xệch, cổ áo trễ nải lộ ra xương quai xanh, khi nói chuyện thường dùng kính ngữ.
Mỗi lần bị cô khai thông một cách vụng về thì hắn cũng không tức giận, thậm chí không giống Joshua khát khao nhiều hơn mà chỉ nắm lấy tay Ngu Lí khẽ khàng xin cô ôm một cái. Khi được cô đồng ý, chàng trai giống như không có cảm giác an toàn mà nửa quỳ trước mặt cô, hai tay ôm chặt eo cô.
Hắn khẽ thở, vùi đầu không muốn rời vào hơi thở của cô, những giọt chất lỏng thấm ướt váy áo Ngu Lí, không biết là mồ hôi hay nước mắt của hắn.
Những Lính gác hàng năm ra vào khu vực ô nhiễm rất dễ gặp vấn đề về não vực, dẫn đến tinh thần suy yếu. Nếu chất ô nhiễm trong não họ không được khai thông kịp thời thì e rằng không xa nữa họ sẽ hóa cuồng hoặc biến dị.
Ngu Lí rất đồng cảm với vị Lính gác luôn ôm cô mà khóc này, chỉ là cô tự biết năng lực có hạn, dù cố gắng hết sức cũng không giúp được gì nhiều cho hắn.
Điều Ngu Lí có thể làm nhiều nhất chỉ là xoa đầu hắn, rồi dịu dàng cúi xuống ôm lại hắn, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu…”
Giống như đang an ủi đứa con trai lớn của mình vậy.
Mỗi khi như vậy, Asmon lại càng run rẩy dữ dội hơn, như thể toàn thân và tứ chi đều bị điện giật. Những ngón tay xương xẩu to rộng siết chặt eo cô như muốn cầu xin, lẫn lộn giữa luyến mộ và khát vọng hòa nhập vào xương thịt cô.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play