(*) Xã súc (社畜-Shachiku) – “Súc vật của công ty”: những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Ba ngày trước, Ngu Lí đã có một cuộc trò chuyện với trưởng quan hiện tại của mình.

“Cấp bậc…”

“Đã phân hóa, kết quả chụp CT não cho thấy bóng dáng tinh thần thể rõ ràng, dựa trên độ tuổi và tình trạng phát triển xương… đánh giá tổng thể cho thấy có tố chất Dẫn đường, cấp bậc dự kiến từ D+ đến C.”

“Cấp C?”

Người đàn ông mặc quân phục nhấn mạnh trọng điểm trong cuộc trò chuyện với bác sĩ, nhướng mày lặp lại một lần rồi mỉm cười, ánh mắt xanh thẫm hướng về khuôn mặt cô gái trước mặt: “Tôi đã nói rồi mà, một Dẫn đường được đám chó con quý trọng như bảo bối… chẳng trách.”

Ngu Lí cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, không phản ứng gì trước lời đánh giá của trưởng quan.

Hàng mi cô dài và cong, đuôi mắt có độ cong mềm mại, một lọn tóc dài vén sau tai, để lộ bóng dáng quyến rũ trên cổ.

“Cô ấy có thể thanh lọc tinh thần lực đến mức nào?”

Người đàn ông nhìn cô, cởi áo khoác quân phục, thả người vào chiếc ghế làm việc rộng rãi, cầm một điếu thuốc nhưng không châm lửa.

Bác sĩ cẩn thận trả lời: “Lính gác phục vụ trong quân khu có cấp bậc trung bình là A+, dựa trên tinh thần lực của Ngu tiểu thư, mỗi lần cô ấy chỉ có thể thanh lọc được khoảng một phần năm lượng công việc của một Dẫn đường cấp B.”

“Thật đáng kinh ngạc” người đàn ông cười than, “Tháng này cô ấy đã làm bao nhiêu nhiệm vụ?”

“À, theo bảng đăng ký của phòng y tế… chỉ có ba lần, trong đó có một lần ngài cũng biết, việc khai thông tinh thần của cô ấy bị gián đoạn do Lính gác gặp sự cố.”

“Ha hả, biết rồi, ra ngoài đi.”

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đó, Ngu Lí chớp mắt, ánh nhìn từ mơ màng trở nên tỉnh táo.

Không khí rơi vào im lặng, trực giác mách bảo cô có điều gì đó không ổn.

“Sao nào, Ngu tiểu thư?”

—— Đến rồi, chiêu trò thao túng tâm lý quen thuộc của lãnh đạo.

Ngu Lí dừng lại một chút, khéo léo bày tỏ: “Tôi rất tiếc, thưa trưởng quan Lục Ngô.”

“Xin ngài tin tưởng, kể từ khi đến đây, ngày nào tôi cũng đặt lịch hẹn khai thông tinh thần, chưa từng chậm trễ,” Ngu Lí hùng hồn nhấn mạnh “Mỗi tháng tôi chỉ nhận trợ cấp hai nghìn năm đồng liên bang sau thuế, tin rằng công sức của tôi hoàn toàn xứng đáng với mức lương đó.”

Dù sao cô chỉ nhận hai nghìn năm tệ, còn đòi hỏi gì hơn!

Nghe vậy, Lính gác nam tính mang khí chất uể oải nhún vai, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Tôi còn chưa nói gì mà, cô thả lỏng chút đi.”

“Trong tháp có thể nuôi người nhàn rỗi nhưng cô không thể cứ ăn không ngồi rồi mãi, Dẫn đường không phải thứ đồ chơi tầm thường, dù là cấp C.”

“Cô phải tự giác, cô gái” hắn hỏi, “Dạo này cô đã gặp mặt đám chó con kia chưa?”

Gặp thì cũng đã gặp.

Chỉ là toàn những kỷ niệm không mấy vui vẻ.

Ngu Lí thầm nghĩ muốn mặc kệ tất cả.

Ngu Lí là người xuyên việt, kiếp trước cô là thực tập sinh làm việc quá sức ở một nhà máy lớn và đột tử. Sau khi xuyên không, thân phận của cô là con gái ngoài giá thú của một gia đình quý tộc Liên bang, trước khi trưởng thành luôn được nuôi dưỡng trong một trang viên hẻo lánh, ít khi gặp người ngoài.

Ngu Lí xuyên không chưa lâu, đến nay chỉ mới ba-bốn tháng. Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô rất vui vẻ — cô không quan tâm đến những danh tiếng hão huyền kia, chỉ cần không phải lo lắng về ăn mặc là được!

Sau khi trải qua cái chết vì làm việc quá sức, Ngu Lí quyết tâm trong đời này sẽ không bon chen nữa, chỉ an phận làm một con cá muối.

Nhưng không lâu trước, cha ruột của nguyên chủ đột ngột qua đời, người con trai cả dùng thủ đoạn mạnh tay nắm quyền kiểm soát gia tộc, và sự tồn tại của cô bị ai đó tiết lộ ra ngoài.

Mẹ ruột của Ngu Lí đã sớm qua đời, với thân phận con gái ngoài giá thú, cô đương nhiên không thể ở lại gia tộc.

Vì vậy, Ngu Lí chưa kịp hưởng thụ cuộc sống an nhàn được hai tháng đã bị ép phải rời khỏi gia tộc để tự mưu sinh. May mắn thay trước khi cô xuyên không, nguyên chủ đã thức tỉnh được năng lực Dẫn đường quý hiếm — dù chỉ là cấp C nhưng cũng đủ để cô kiếm được một công việc công chức trong quân khu rộng lớn này.

“Thực ra tháng trước có hơn 20 Lính gác đến tìm tôi” Ngu Lí hít sâu một hơi, định biện minh cho sự lười biếng của mình, “Chỉ là không hiểu vì sao…”

“Nhưng tháng này cô chỉ làm có hai nhiệm vụ rưỡi.” Lục Ngô nói.

“Đúng vậy, rõ ràng tôi đã cố gắng —”

“Hồ sơ bác sĩ cho thấy, sau khi tên nhóc bị gián đoạn khai thông tinh thần kia vào phòng tĩnh âm của cô, cậu ta có dấu hiệu biến đổi cơ thể và bị đưa vào khu điều trị, còn bị đeo vòng điện giật.”

Lục Ngô thản nhiên nhìn cô: “Cô có gì muốn giải thích không, Ngu tiểu thư?”

Ngu Lí há miệng thở dốc như một con sứa chậm chạp muốn phun ra vài bong bóng, cuối cùng cô ngậm miệng lại, không biện minh nữa.

Cãi nhau với cấp trên là vô ích, chỉ có thể vùng vẫy một chút rồi nằm yên.

… Phiền phức quá, mặc kệ đi.

Cô hơi rũ vai, nhíu mày nói: “Thưa trưởng quan, ngài kỳ vọng gì ở tôi? Xin cứ nói thẳng.”

Ngu Lí không quên nhắc nhở: “Nhưng ngài chắc hẳn không quên tôi chỉ là cấp C nhỉ?”

“Đương nhiên” vị trưởng quan cười ha hả đáp lại “Sẽ không giao cho cô nhiệm vụ khó khăn gì đâu. Mấy ngày tới đừng khai thông tinh thần vội, tinh thần lực cấp C của cô có giới hạn, khai thông không hết sẽ khiến đám chó con kia nổi điên.”

“Hai ngày nữa tôi sẽ giao nhiệm vụ cho cô, làm tốt sẽ được tăng lương.”

Ngu Lí: Cái chiêu vẽ bánh này quen thuộc quá, tưởng cô còn mắc câu sao? Thật ngây thơ.

Ngu Lí bình tĩnh đáp lại ngay: “Tăng bao nhiêu ạ? Có thể cao hơn hai nghìn năm tệ một nghìn không?”

“Không chỉ vậy, về chờ thông báo đi.”

Lục Ngô xua tay, cuối cùng cũng có ý định kết thúc cuộc trò chuyện, ngậm điếu thuốc đã lâu không châm lửa vào miệng.

Ngu Lí lòng đầy u sầu đứng dậy, chào tạm biệt: “Cảm ơn, vậy tôi xin phép về trước. Nếu trưởng quan rảnh, hoan nghênh ngài đến đặt lịch để tôi khai thông tinh thần cho ngài.”

Ngu Lí chỉ nói khách sáo, không ngờ Lục Ngô nghe xong lại khẽ đáp một tiếng, ánh mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm vào sườn mặt trắng nõn của cô.

Tim Ngu Lí khẽ run lên, vô thức dời mắt đi.

Cô thoáng có cảm giác như bị sói hoang nhìn chằm chằm.

“…Thôi vậy.” Lục Ngô mỉm cười nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi xoa xoa gáy, để lộ hình xăm trên cổ áo hở ra.

“Tôi còn đeo vòng điện giật, cảm giác đó không dễ chịu chút nào.”

Nói rồi, vị sĩ quan mang khí chất cuồng khuyển nơi đáy xã hội ngậm điếu thuốc đã ướt sũng, giọng nói mang theo ý cười mơ hồ: “Đừng vội, chờ cô quen với việc sử dụng chúng tôi đúng cách rồi nói sau, cô bé ngoan.”

……

Khi ra khỏi văn phòng của Lục Ngô, mới chỉ 8 giờ sáng. Nhờ lệnh của trưởng quan, hôm nay cô không cần phải trực ở phòng tĩnh âm… Mặc dù có làm việc, Ngu Lí có lẽ cũng chỉ làm cho có lệ.

Tháng thứ hai làm việc ở Bạch Tháp, Ngu Lí vẫn là một Dẫn đường không đạt tiêu chuẩn.

Thực tế trước khi Lục Ngô gọi cô đến nói chuyện, cô cũng đã tích cực tìm hiểu các phương pháp khai thông tinh thần cho Lính gác một cách hệ thống và hiệu quả hơn. Không phải vì tham công tiếc việc mà chỉ đơn giản là muốn giữ được công việc lương cao và đãi ngộ tốt này.

Tuy nhiên, câu trả lời nhận được khiến cô rất thất vọng.

Hiện tại, các Dẫn đường trong tháp phần lớn theo hướng tấn công, tức là loại có thể hỗ trợ Lính gác tác chiến trên chiến trường. Phương pháp khai thông của họ khác với cô, hoặc họ thẳng thừng từ chối khai thông. Dẫn đường thuần chữa lành thì ngày càng hiếm.

—— Đây cũng là điều mà sau này Ngu Lí mới biết, lý do Lục Ngô chiêu mộ một Dẫn đường cấp C như cô.

Cô có tinh thần thể hệ thủy, có thêm khả năng chữa lành. Cấp bậc tuy thấp nhưng dù sao cũng tốt hơn việc để Lính gác liên tục dùng thuốc giảm tác dụng phụ của Dẫn đường tố.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến bối cảnh của Liên bang.

Từ khi ô nhiễm ập đến 300 năm trước, loài người phân hóa thành hai nhánh tiến hóa: “Lính gác” và “Dẫn đường”.

Lính gác bẩm sinh có thể chất mạnh mẽ và ngũ quan nhạy bén vượt xa người thường, nhưng tinh thần vực lại rất dễ bị ô nhiễm, dẫn đến việc biến thành quái vật. Mà chỉ có Dẫn đường mới có thể thanh lọc quá trình biến đổi này của Lính gác.

Tỷ lệ giữa hai quần thể này rất chênh lệch, số lượng Dẫn đường ít hơn Lính gác rất nhiều. Mỗi Dẫn đường đều là nguồn tài nguyên chiến lược quý giá hơn Lính gác. Dẫn đường cấp cao theo hướng tấn công thậm chí tương đương với một pháo đài di động, có thể điều khiển hàng vạn quân nhân cùng lúc tác chiến.

Theo những gì Ngu Lí biết, một tiền bối cùng phân bộ với cô cũng có khả năng thực hiện những kỳ tích tương tự.

Tuy nhiên cô chỉ là một tép riu nhỏ bé ở tầng dưới cùng của Bạch Tháp, thậm chí không có số hiệu chính thức, cũng không có cơ hội gặp gỡ những nhân vật lớn như vậy.

Vấn đề nan giải trước mắt Ngu Lí là, việc khai thông tinh thần của cô đã bị đình chỉ, hơn nữa cô không biết Lục Ngô sẽ giao cho cô công việc gì tiếp theo. Ngu Lí thở dài, thầm mong công việc đó đừng quá phiền phức.

Cô quay lại phòng tĩnh âm, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

“Hôm nay tôi nghỉ.”

Nghe tiếng ủng nặng nề từ ngoài cửa, Ngu Lí không quay đầu lại, hơi khó chịu dặn dò: “Phiền anh đặt lịch hẹn với Dẫn đường khác để trị liệu đi, Lính gác.”

Không có tiếng đáp lại.

Một cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt từ phía sau truyền đến như thể bị một loài thú dữ đáng sợ nào đó theo dõi. Ngu Lí ôm tập tài liệu quay đầu lại, phát hiện một bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng ngoài cửa.

Đó là một người đàn ông có đôi mắt xám, cao khoảng 1m95 trở lên, mặc đồ tác chiến bó sát người cao cổ, thân hình cường tráng thon dài. Những cơ bắp săn chắc được rèn luyện kỹ lưỡng ẩn hiện dưới lớp da thuộc ở vai và cổ, trông như một chiến binh nội liễm và vững vàng.

Tuy nhiên người đàn ông lẽ ra mang đến cảm giác an toàn này lại có vô số vảy đen hình tinh thể trên khuôn mặt. Một chiếc đuôi thô ráp như đuôi á long từ phía sau tấm lưng rộng lớn và mạnh mẽ của hắn rũ xuống, hơi cuộn tròn, với những gai xương tam giác ở phần đuôi cứng rắn và sắc bén.

Đây là một Lính gác đã xuất hiện biến đổi cơ thể.

“Là anh à, Joshua.”

Thấy người quen, Ngu Lí mỉm cười, đứng dậy chào hỏi hắn như thể người đứng trước mặt không phải là một sinh vật phi nhân loại.

Hắn là một trong ba Lính gác duy nhất đến tìm cô trị liệu trong tháng này. Tinh thần thể của hắn là long tích, cấp bậc A+, mức độ ô nhiễm rất sâu, biến đổi cơ thể đã cụ thể hóa trên tứ chi, trông như một dị chủng bị biến đổi.

Nhưng Ngu Lí không quá sợ hắn.

Có lẽ vì trong vài lần tiếp xúc, Ngu Lí nhận ra hắn luôn kiềm chế bản thân, ít nói và trầm lặng. Thậm chí khi vui vẻ, đôi mắt xám của hắn sẽ híp lại, thu hồi những móng vuốt sắc nhọn và vảy dày rồi ôm lấy cô. Chiếc đuôi có răng cưa phía sau cũng sẽ vẫy qua vẫy lại như đuôi cún con.

Thật xấu hổ khi nói ra, Ngu Lí là một người cuồng lông xù chính hiệu, cô đã thèm muốn chiếc đuôi gai góc đen tối của hắn từ rất lâu…! Nhưng dù quan hệ thân thiết như vậy, Joshua vẫn luôn từ chối yêu cầu vuốt ve của cô.

Ngu Lí đành phải bực bội, mỗi lần mang một bụng oán niệm từ tinh thần thể của hắn trở về.

Nhưng hôm nay có vẻ khác.

Joshua không phóng thích tinh thần thể. Đôi mắt xám vô cảm của hắn nhìn chằm chằm vào Ngu Lí. Sau khi cô phát tín hiệu cho phép tiếp cận thì hắn bước tới, chiếc đuôi vảy sắc như dao nặng nề quét trên mặt đất.

Thấy hắn đến gần, Ngu Lí hơi giật mình rồi hỏi: “À phải rồi, lần trước tôi chưa khai thông tinh thần cho anh xong, anh có đi tìm Dẫn đường khác để tiếp tục chưa?”

Tinh thần lực của Ngu Lí rất yếu, chỉ có cấp C, trong khi Lính gác phục vụ ở quân khu Alpha trung bình đạt cấp A+ trở lên, là những chiến binh đứng trên đỉnh kim tự tháp sức mạnh của loài người.

Sự chênh lệch tinh thần lực quá lớn khiến mỗi lần cô khai thông cho họ đều như thể bị vắt kiệt sức một cách đáng thương và bất lực.

Dù cô đã cố gắng hết sức, nó vẫn như muối bỏ bể đối với tinh thần thể của những Lính gác cấp cao kia. Đôi khi, cô thậm chí không thể hoàn thành toàn bộ quá trình khai thông, chỉ biết nhìn nhau với những tinh thần thể lông xù đang chờ được vuốt ve.

Ngu Lí đoán rằng đây có lẽ là lý do tháng trước có rất nhiều Lính gác đến tìm cô khai thông, còn tháng này thì sụt giảm thảm hại chỉ còn lại ba người…

“…”

“Sao anh không đi? Anh cũng nên ý thức được tình trạng cơ thể của mình chứ.” Ngu Lí bất lực nói khi ngầm hiểu ra câu trả lời từ sự trầm mặc của hắn.

Người đàn ông á long dừng lại cách cô khoảng hai bước chân, cúi đầu xuống để lộ chiếc vòng cổ kim loại nhấp nháy đèn báo trên cổ, trông như một con chó hoang đã thuần hóa.

Bóng dáng cao gần hai mét của hắn bao trùm lấy cô. Ngu Lí khựng lại, cố nén xuống sự run rẩy bản năng.

Đôi mắt xám vô cảm của hắn nhìn chằm chằm vào Ngu Lí.

Joshua có mức độ biến đổi cơ thể khá sâu.

Ngu Lí đã được học trong khóa huấn luyện nhập chức rằng những Lính gác như vậy thường có cảm xúc lạnh nhạt, mất phần lớn khả năng ngôn ngữ. Khi tác chiến hàng ngày, họ hoàn toàn dựa vào bản năng và những mệnh lệnh được Bạch Tháp cài vào đầu. Nói họ là những vũ khí chỉ biết giết chóc cũng không quá.

Họ thường cần được giám sát và điều trị nghiêm ngặt để tránh một ngày nào đó biến thành Sa đọa giả. Tuy nhiên, tình trạng của Joshua luôn rất ổn định. Hắn đã vượt qua nhiều cuộc thử nghiệm về tính người và tự nguyện chấp nhận sự giám sát của “Tháp”, tiếp tục cống hiến cho Liên bang như một chiến binh trung thành.

“Lại đây, tôi xem cho anh.”

Cảnh tượng người Lính gác cầu vuốt ve trước mắt khiến Ngu Lí mềm lòng thở dài, vẫy tay ra hiệu cho hắn đến gần.

Được cho phép rõ ràng, Joshua bước đến trước mặt cô, ôm trọn lấy thân hình mảnh khảnh của cô. Cánh tay đầy cơ bắp của hắn siết chặt cô trong lòng như thể đang bảo vệ một kho báu.

Ngu Lí suýt nghẹt thở vì bị cẩu tử nhiệt tình lao vào, vội vàng vỗ vỗ để hắn nới lỏng lực tay.

“Cái này chắc không hỏng đâu nhỉ…”

Ngu Lí liếc thấy thứ gì đó, rụt rè đưa tay ra. Vì tư thế cúi người của hắn, cô dễ dàng chạm đến chiếc vòng cổ trên cổ, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.

Ánh mắt Joshua bình tĩnh không né tránh, chỉ có yết hầu khẽ chuyển động.

Ngu Lí nhận thấy chiếc đuôi rồng phía sau hắn đang kiềm chế mà vẫy vẫy.

“Được rồi, thả tinh thần thể ra đi.” Ngu Lí nói “Tôi nhớ lần trước long tích của anh bị thương khi làm nhiệm vụ, tôi xem nó hồi phục thế nào rồi.”

Nhưng Joshua im lặng không động đậy. Hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, cằm tựa lên đỉnh đầu mềm mại của cô, hơi thở nặng nề.

Ngu Lí nhận ra điều gì đó: “Joshua, hôm nay tôi nghỉ, không muốn tinh lọc sâu. Với lại, tôi cũng chỉ giúp anh được chút ít thôi.

Trong tháp còn những Dẫn đường trị liệu hệ thủy khác, anh có muốn…”

Ngu Lí ngập ngừng, nhận ra Joshua hoàn toàn không nghe cô nói.

Cánh tay cơ bắp của hắn căng thẳng, lông mi rũ xuống nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Nhận thấy cô do dự, hắn cúi đầu, chủ động quấn chiếc đuôi vảy nhọn của mình quanh cổ tay Ngu Lí, cằm khẽ cọ vào má cô.

Lời tác giả:

Mong mọi người đọc kỹ phần cảnh báo trong phần giới thiệu trước khi đọc. Ở đây cũng nhắc lại, phong cách của truyện này là truyện sủng nữ nhẹ nhàng + hơi cưỡng ép, vạn người mê ngốc nghếch không cần não.

Nữ chính là một cô gái lười biếng mềm mại, tính cách khá hướng nội và thiếu chủ động, có chút chán đời và thích vuốt ve lông xù. Bình thường tính tình cô rất tốt, nhưng khi bị chọc giận sẽ âm thầm ghi hận trong lòng và phản kháng.

Giai đoạn đầu nữ chính ở thế yếu nhưng sẽ không quá đáng. Theo diễn biến cốt truyện, sẽ có tình tiết nữ chính thuần hóa nam chính. Các nam chính giai đoạn đầu cũng rất si tình.

Nhưng bản chất truyện này là Mary Sue tình cảm nhẹ nhàng, không phải kiểu nữ chính hoàn toàn kiểm soát nam chính.

Truyện thuộc thể loại trưởng thành, nữ chính khởi đầu với tinh thần lực cấp C, sau này sẽ trở thành Dẫn đường chữa lành mạnh nhất.

Truyện có yếu tố tranh giành tình cảm, các nam chính đều vừa điên vừa trung thành, chưa đến kết cục thì chưa xác định nam chính, có thể là kết thúc mở. Truyện này thuộc thể loại Lính gác Dẫn đường, không phải Trạm canh gác, cũng không phải nữ chính cuồng S/M, ai không thích thể loại này thì chú ý tránh đọc.

Hy vọng truyện này sẽ cùng các độc giả trải qua một hành trình vui vẻ!

*Tên “Tiểu Ngư” của nữ chính có nghĩa là “Cá chép”. Vì cô là con gái ngoài giá thú nên mẹ cô hy vọng con gái có thể vượt qua rào cản xuất thân để thành công, như một sự kỳ vọng nhỏ bé và tích cực.

————————

Dưới đây là phần giải thích về thế giới Lính gác – Dẫn đường, trích từ Bách khoa Baidu:

Lính gác: Là những người có giác quan siêu phàm, sức chiến đấu vượt xa người thường, có bản năng bảo vệ Dẫn đường. Tinh thần thể của họ thường là các loài động vật săn mồi như mãnh thú hoặc chim săn mồi.

Dẫn đường: Có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, có thể cảm nhận cảm xúc của người khác, xoa dịu cảm xúc kích động của Lính gác. Họ thường có tính cách ôn hòa và lý trí. Tinh thần thể của họ thường là các loài động vật ăn cỏ hoặc ăn tạp ôn hòa.

Cả hai đều do Bạch Tháp quản lý. Dẫn đường có thể làm dịu cảm xúc cuồng bạo của Lính gác thông qua khai thông tinh thần, và họ có thể gắn kết với nhau thông qua một phương thức gọi là “kết hợp”. Kết hợp được chia thành hai loại —— kết hợp tinh thần và kết hợp thể xác.

Trong truyện này, “khai thông/tinh lọc” là các thuật ngữ được sáng tạo riêng dựa trên giả thiết Lính gác – Dẫn đường. Vì truyện được đăng trên Lục Giang nên sẽ có những chi tiết hư cấu riêng.

Trong truyện có giả thiết về việc ghép đôi nhưng ghép đôi không đồng nghĩa với việc xác định quan hệ tình nhân. Lính gác và Dẫn đường đều là chiến binh, trong chiến đấu họ có những lĩnh vực phụ trách riêng, là đồng đội hoặc cộng sự, sẽ không có những tiếp xúc thể xác sâu sắc.

(Editor: Tui có biết một bộ NPH thể loại Lính gác – dẫn đường hay lắm, nma tương lai mới edit. Mấy bà theo dõi acc của tui trên joyme tui đã để link trong phần giới thiệu nha. Sau khi xong bộ này tui rảnh sẽ edit bộ đó cho mấy bà đọc nè❤️)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play