Về đến núi Thanh Hoa đúng lúc gặp sư tôn, hắn liền ngớ người. Tưởng sư tôn bị mấy trưởng lão kia giữ lại rồi chứ. Hắn lắp bắp “ Sư tôn, con… con…con… con… con”
Con con cả buổi cũng không nói tiếp được. Mà Thanh Hoa trưởng lão vốn là người điềm tĩnh, kiên nhẫn nên cũng nghe hắn con con cả buổi.
Cuối cùng Cố Nguyên Tu không nhịn được nữa bèn nói mình đói rồi, muốn được ăn cơm. Như vớ được sợi dây thoát nạn, hắn liền nói với sư tôn.
“Sư tôn, sư đệ đói rồi, con đưa sư đệ đi ăn cơm trước ha”
“Khoan đã, ngươi chạy như ma đuổi ý nhở, ai làm gì ngươi đâu. Ta cũng đâu nói không nhận hắn làm đồ đệ đâu. Dâng trà bái sư đi. ”
Hắn nghe xong tươi cười hẳn lên, chạy hẳn vào trong lấy chén trà lạnh ra cho Cố Nguyên Tu bái sư. Cố Nguyên Tu cạn lời luôn, ai bái sư với chén trà lạnh bao giờ.
Hắn nghĩ chắc chắn Bạch Lạc cố ý, đây là không muốn hắn bái sư sao. Tưởng Bạch Lạc là có ý tốt muốn hắn làn sư đệ không nghĩ hắn thâm như vậy nên giọng nói không tự chủ mà lạnh đi mấy phần.
“Sư huynh, đây là trà lạnh”
Hắn ngượng ngùng nhìn sư tôn, thấy sư tôn không phản ứng gì, bèn nói.
“Trà nóng ta sợ đệ bỏng, với cả sư tôn thích uống trà lạnh thôi. Đệ cứ yên tâm.”
Cố Nguyên Tu nhìn Thanh Hoa trưởng lão không nói gì cũng đành quỳ xuống mà bái sư. Không ngờ ông ấy uống 1 hơi cạn sạch, còn đưa hắn ý nói muốn uống nữa.
Đột nhiên hắn bị Bạch Lạc lôi đi, hắn nghe loáng thoáng “ sư tôn nếu đã bái sư xong con đưa sư đệ đi trước nha”
Hắn cảm thấy Thanh Hoa trưởng lão thở dài, lần đầu thấy chuyện như này luôn.
Trong ấn tượng của hắn, Thanh Hoa trưởng lão lúc nào cũng nghiêm trang tựa như tuyết rơi lúc đầu đông, dù nhìn khá bình thường nhưng lại rất lạnh.
Cố Nguyên Tu được đích thân trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Hoa trưởng lão ai cũng biết. Ghen tỵ có, hâm mộ có, ngưỡng mộ cũng có nhưng vai chính chả quan tâm.
Việc đầu tiên Cố Nguyên Tu vào tông môn khi vừa Luyện Khí tầng 2 mà đã là thân truyền đệ tử rất gây bất mãn cho nhiều người.
Bạch Lạc đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra. Hắn xin tông môn cho bế quan lịch luyện, được sự đồng ý của chưởng môn hắn liền đưa sư đệ đến cổng lịch luyện.
Nơi đây là nơi mà có thể xuống nhân giới. Hắn đương nhiên đã lo ổn thỏa rồi. Xuống nhân giới hắn sẽ là quốc sư còn vai chính trở thành hoàng đế. Hắn phò tá y trở thành minh quân. Nghĩ tới đã thấy hay nhưng không ngờ lại có người phá đám.
Khi nhảy xuống lẽ ra sẽ không mất ký ức, nhưng để đề phòng hắn đã dụ sư đệ uống rồi. Hắn thì lại không uống nên khi nhảy xuống có người dùng trận pháp phản lại.
Đương nhiên người đó là sư đệ hắn rồi, kiếp trước hắn hoành hành tu chân giới bao nhiêu năm mà không nhận ra sao. Nhưng hắn không vội, hắn muốn chơi với sư huynh từ trên trời rơi xuống này 1 chút.