“Cố Nguyên Tu, đại đồ đệ của ta muốn ngươi trở thành sư đệ hắn, ngươi đồng ý không”
Vai chính nghe thấy có người nhắc tới mình liền bước lên vài bước. Thấy Thanh Hoa trưởng lão nhìn mình, hắn cũng chỉ cúi đầu không đáp. Không phải hắn không muốn mà hắn sợ đây là bẫy, sợ Bạch Lạc cũng trùng sinh giống mình.
Hắn không đáp khiến mọi người tưởng hắn bất mãn, thì thầm to nhỏ. Ý nói hắn được phúc mà không biết hưởng.
Bạch Lạc thấy vậy cứ nghĩ là do vai chính ngại, mà cũng không thể trách vai chính được. Khi còn nhỏ ai cũng ghét hắn, mắng hăn, hắn không tự ti mới là lạ.
Nghĩ vậy, Bạch Lạc liền lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Nắm tay hắn an ủi “ không sợ, có sư huynh đây ngươi không cần lo mọi người ghen ghét hay hãm hại ngươi” .
Nói xong cũng không cho người ta cơ hội phản bác liền dẫn đi, vừa đi vừa nói.
“Được rồi từ giờ ngươi chính là sư đệ của ta. Sư tôn, đồ nhi đi trước, gặp người sau”
Hắn đi rồi mà mọi người vẫn lặng như tờ, ai cũng có cảm giác như vị sư huynh này ép buộc người ta mà lại không có chứng cứ.
Thanh Hoa trưởng lão chỉ thở dài 1 tiếng, nói “ tiếc quá Bất Hỏa trưởng lão, giờ Cố Nguyên Tu là người của núi Thanh Hoa ta rồi, mong ngài tìm người tài khác vậy”.
Nói xong cũng lập tức biến mất. Bất Hỏa trưởng lão chưa kịp load xong thì người đã biến mất. Hắn chỉ có thể nghiến răng mất đi người nhân tài này.
Thanh Hoa trưởng lão không nhất thiết phải xin lỗi Bất Hỏa trưởng lão nhưng Cố Nguyên Tu hệ hỏa mà Thanh Hoa trưởng lão lại là hệ băng. Cướp người hệ hỏa với lão nhân hệ hỏa giống như vả mặt họ vậy, mà lại còn là cực phẩm hệ hỏa nữa mới nói. Nên Thanh Hoa trưởng lão chạy lẹ cho đỡ mất mặt chứ sao. Ai kêu lão cưng chiều Bạch Lạc tới vậy chứ.