“Mật khẩu là sáu số tám.” Trương Nhược Tinh lí nhí trả lời như học sinh đứng trước bảng trả bài.
Trương Tri Thừa vừa nhập mật khẩu vừa khinh khỉnh buông một câu:
“Cái mật khẩu não tôm này chỉ có loại đầu óc như em mới nghĩ ra được.”
Trương Nhược Tinh trong lòng: Thì cũng chỉ là để dễ nhớ thôi mà…
Cậu len lén liếc anh ba nhà mình một cái, tức đến nghẹn nhưng không dám cãi.
Trương Tri Thừa kéo mở vòng bạn bè, đến đoạn có ảnh Trì Tảo. Mở lên—phóng to — rồi lại phóng to thêm chút nữa. Ảnh chụp tối thui, cả người cô bị nước mưa và bụi đất táp cho đen sì sì, nhìn chẳng khác gì… một cái bóng đen trùm kín nilon.
Bảo là bị sét đánh mà vẫn sống nhăn răng thế này?? Đùa nhau chắc?!
Trương Tri Thừa không phải loại người mê tín, thấy ảnh chụp xong thì mặt không đổi sắc, trực tiếp khóa màn hình trả điện thoại lại, ánh mắt nhìn Trương Nhược Tinh kiểu như đang đánh giá trí tuệ loài người vừa tụt giảm một bậc.
“Cái đầu như cậu, chắc chỉ lừa được mấy đứa con nít ba tuổi là cùng.”
Trương Nhược Tinh: “??!”
Không lẽ tôi ngốc tới vậy luôn hả trời?!
“Anh ba, nếu anh không tin em thì thôi! Nhưng ba mẹ tận mắt thấy luôn đấy! Bà cô bị sét đánh giữa sân, ba mẹ còn đứng ngay đó!” Trương Nhược Tinh tức mà không dám nổi đoá, giọng uất ức như vừa bị bóc phốt oan.
Ngay lúc này, hai người làm vườn từ phía xa đẩy một xe đất lại gần.
“Cậu ba, cậu năm.” Hai người vội vàng chào.
Trương Tri Thừa gật đầu: “Làm việc đi.”
Hắn mới đi được vài bước, chợt như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Trương Nhược Tinh:
“Thằng nhóc em…”
Không đợi nói xong, Trương Nhược Tinh như sấm đánh bên tai, vội vàng ngắt lời:
“Anh ba yên tâm! Từ nay về sau em đăng vòng bạn bè tuyệt đối không hạn chế anh nữa!”
Thiệt ra em cũng chỉ muốn giấu mấy chuyện riêng tư thôi, mấy anh thì quản chuyện nhiều quá… Mới hạn chế tạm vài bữa thôi mà!
Bây giờ bị bắt quả tang, may mà chỉ bị chọc chứ chưa bị phạt. Hú hồn hú vía.
Nghe vậy, Trương Tri Thừa hơi nhướng mày — xem ra không phải chỉ có mình hắn bị “hạn chế”, ba người còn lại chắc cũng chung số phận.
Thế là hắn cảm thấy dễ chịu hơn chút, quyết định không truy cứu nữa.
“Hừ.” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu, chậm rãi bước vào biệt thự.
Trương Nhược Tinh nhìn bóng lưng anh ba, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thoát!
Nhưng chưa kịp vui lâu, chân cậu bỗng mất thăng bằng — vì giữ tư thế “chim cánh cụt đứng một chân” quá lâu — cậu loạng choạng vài bước, rồi… rầm!
Cả người đổ cái rầm xuống đúng cái hố bị sét đánh tối qua!
“Ai u má ơi!!!” Cậu hét thảm.
“…”
Hai người làm vườn trố mắt nhìn nhau rồi như hồi thần, quăng xẻng, lao tới cứu viện.
“Cậu năm! Cậu năm! Cậu ổn không đó?”
Trương Nhược Tinh ngập nửa người trong bùn, đầu chúi xuống, giãy dụa mấy cái không tài nào tự kéo mình lên nổi:
“Mau! Mau kéo tôi ra!!”
Hai người làm vườn vội vàng đỡ cậu lên, vừa kéo vừa ráng nhịn cười.
“Phì phì phì!” Trương Nhược Tinh phun bùn trong miệng ra, dùng mu bàn tay chùi mép, vẻ mặt u uất như ông cụ non:
“Gần đây tôi rốt cuộc là đắc tội với ông trời à? Sao toàn gặp chuyện nhọ thế này!”
Cảm giác như cả thế giới đang chơi đùa cậu.
Khi hai người làm vườn dìu cậu — người giống cục bùn di động — vào nhà, mọi người vừa trông thấy liền tá hoả. Toàn thân cậu ta lấm lem, bùn đất dính từ đầu đến chân, mặt đen hơn nồi cơm điện cháy.
Xấu hổ muốn độn thổ!!
“Thằng nhóc thối! Lại chui chỗ nào nữa vậy hả?!” Trương Minh Đức vừa thấy con trai là lập tức nhíu mày, cảm giác mí mắt giật không ngừng.
“Thằng ranh con này, đúng là không thể yên nổi một giây.”
Trương Tri Thừa vừa bước vào nhà, nhìn thấy thằng em trai lấm lem từ đầu đến chân, không nhịn được nhướng mày.
Cái quỷ gì đã xảy ra? Hắn mới rời mắt có mấy phút thôi mà!
Ngồi chễm chệ trên sofa, Trì Tảo nhìn bộ dạng của Trương Nhược Tinh thì khẽ thở dài, đầu khẽ lắc như bà cụ non:
“Đứa nhỏ này… đúng chuẩn ‘sao quả tạ’ chiếu mạng.”
Đã không chịu nghe lời lại còn chuyên môn gây chuyện, hết lần này đến lần khác khiến người ta phải bất ngờ đến trẹo cả xương quai hàm.
Lúc này một người làm vườn nhàn nhạt lên tiếng giải thích:
“Thưa ông bà chủ, cậu năm hồi nãy không cẩn thận lại rơi xuống cái hố trong sân.”
“Ơ kìa, đang yên đang lành sao lại lọt hố?!” Thẩm Vãn Ninh vừa nói vừa vội vàng bước tới.
“Có bị trẹo chân không đấy con?”
“Chân thì không sao…” Trương Nhược Tinh lí nhí đáp, giọng nhỏ như muỗi, nhưng mặt thì muốn độn thổ khỏi Trái Đất luôn rồi.
Trì Tảo khoanh tay, mặt không cảm xúc, giọng nói mang theo chút chán đời:
“Bà cho con bùa hộ mệnh đem theo người, con lại không mang đúng không?”
Cạn lời.
Có câu gì nhỉ?
“Không nghe lời người lớn, thế nào cũng gặp hạn.”
Mà khoan!
Ai là người lớn chứ?!
Cô là mỹ nữ hai mươi xuân xanh, trẻ trung xinh đẹp, không phải cái gì mà “người già” đâu nhé!
Túm lại, không nghe lời Trì Tảo, hậu quả là bị trời đánh thật đó!
“Không… không mang…” Trương Nhược Tinh gãi đầu, chột dạ như học sinh giấu bài kiểm tra bị điểm kém.
Nói thật, cậu vốn không tin mấy cái này, nên từ lúc nhận được đã nhét vào hộc tủ.
Nghe vậy, Trì Tảo “chậc” một tiếng rõ dài, mặt tràn đầy bất lực:
“Với tình hình hiện tại thì con sắp tới còn khổ dài dài…”
“Cái gì?! Còn khổ nữa?!” Trương Nhược Tinh há miệng, mặt như sắp khóc đến nơi.
Trời ơi! Cái xui này ăn không tiêu!
Dựa theo cái nhọ đang đeo bám cậu gần đây, cho dù có làm bằng thép cũng không chống nổi!
Lòng tự hỏi: “Hay là mình trốn luôn một tháng, khỏi ra đường luôn cho chắc?”
Hiện tại mới cuối tháng bảy, còn đúng một tháng nữa mới khai giảng.
Một tháng tự nhốt mình trong nhà, ăn chay niệm phật, đóng cửa bế quan, chắc không xui nữa đâu nhỉ?
Trì Tảo nhìn cậu bằng ánh mắt như đang ngắm sinh vật cấp thấp, lạnh nhạt nói:
“Con nghĩ thế là được à? Người đang xui, uống nước cũng có thể bị sặc chết. Ở nhà chưa chắc đã an toàn, trên mạng không thiếu mấy vụ tai nạn trong phòng khách, trong toilet, trong… nhà bếp đâu.”
Người mà trời đã điểm tên, có trốn cũng không thoát!
“Cái này… nghiêm trọng tới vậy luôn hả?” Thẩm Vãn Ninh nghe xong, cũng bắt đầu thấy sợ sợ.
Thật ra, hai ngày nay đứa con nhỏ của bà đúng là nhọ đến phát khiếp. Xui một cách khó lý giải.
Trì Tảo lúc này mới nhẹ nhàng cười:
“Cũng không đến mức khủng khiếp. Chỉ cần cậu ta nghe lời, ngoan ngoãn đeo bùa hộ mệnh, thì trời có đánh cũng trật.”
Đời là thế, tin còn có đường sống. Không tin thì… chuẩn bị nằm thở oxi.
Trương Minh Đức từ nãy giờ nghe vậy thì cũng xen vào, hừ mũi một cái rồi nói:
“Nghe lời và cô con đi, mau đeo cái bùa vào!”
“Biết rồi ạ…” Trương Nhược Tinh rấm rứt gật đầu như gà mổ thóc.
Dừng một lát, cậu quay sang hai người làm vườn đang đỡ mình:
“Làm ơn đưa tôi về phòng, tôi muốn đi tắm cái đã. Cảm ơn.”