Hai vợ chồng chạy ra sân sau thì phát hiện — cái sân to đùng thế này, ngoài gió thổi với lá bay thì chả còn bóng người nào hết!!
“Thằng ranh con này!!” Trương Minh Đức đen mặt, nghiến răng nghiến lợi. “Tháng này nhất định cắt tiền tiêu vặt của nó hai tháng!”
Dựa theo mức độ hiểu con trai mình mấy chục năm nay, ông thừa biết—Trương Nhược Tinh lại giở trò đùa dai rồi!
Đến cả ba mẹ ruột cũng dám chơi xỏ, về nhà ngủ cũng không thèm báo tiếng nào, đúng là đồ ranh con!
Thẩm Vãn Ninh nghe chồng tức giận mà vẫn nhịn không được bật cười:
“A Tinh từ bé đã thích mấy trò nghịch dại, nhưng mà cũng không phải đứa xấu bụng gì đâu.”
Bà vừa nói vừa xoa xoa thắt lưng đau nhức vì nằm sàn:
“Cô nhỏ không sao là tốt rồi, thôi mình về phòng ngủ tiếp đi anh!”
“Để anh đấm lưng cho em!” Trương Minh Đức lập tức phát huy tinh thần chồng ngoan, xung phong nịnh nọt.
Thẩm Vãn Ninh vừa nhìn thấy vẻ mặt ông là lại buồn cười — cái mặt méo xệch như bị vợ bắt nạt cả đêm.
Nếu có người ngoài nhìn thấy chắc chắn tưởng hai vợ chồng mới cãi nhau xong!
“Em cười gì vậy? Có chuyện gì vui nói anh nghe với, để anh cũng cười chung cho vui?” Trương Minh Đức vừa đấm lưng vừa tò mò hỏi, gương mặt như đang thực hiện 24 hiếu với vợ.
Thẩm Vãn Ninh nghẹn cười lắc đầu:
“Anh dạo này tốt nhất đừng ra khỏi nhà. Người ngoài mà thấy cái mặt anh thế này, ai chẳng cũng nghĩ em bạo hành chồng!”
Danh tiếng của bà là phải giữ đấy!
“Vậy anh ở nhà luôn!” Trương Minh Đức vội gật đầu cái rụp, thái độ rất chi là biết điều.
…
Sáng hôm sau, 7 giờ rưỡi.
Trì Tảo vừa ngáp vừa đi xuống phòng khách, tiện tay buộc tóc, lười nhác như con mèo vừa tỉnh ngủ. Ánh mắt lướt qua cửa sổ sát đất tầng hai, liền trông thấy một bóng lưng cao lớn đứng đó.
Người kia cao chắc phải mét tám tư, mặc sơ mi trắng phẳng phiu, vạt áo sơ vin gọn gàng trong chiếc quần tây đen, tay áo còn được xắn gọn lên một đoạn, lộ ra làn da trắng nõn như bạch ngọc.
Trì Tảo nheo mắt nhìn bóng lưng ấy, trong lúc đầu còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã lầm bầm:
“Chắt trai út, sao dậy sớm thế?”
Bóng lưng kia nghe tiếng, chậm rãi xoay người lại.
Người đàn ông đó… dáng vẻ nho nhã, sống mũi cao, mắt mang kính gọng bạc, khí chất trầm ổn. Hắn đứng cách cô chỉ chừng bốn năm mét, vừa đẩy nhẹ gọng kính, vừa mở miệng:
“Bà cô.”
Trì Tảo sững người tại chỗ. Nhìn rõ mặt người kia, trong đầu cô bật ra ba chữ:
“Hệ cấm dục!”
Còn thêm hai chữ phụ đề bên dưới: Nhã nhặn bại hoại.
Không hiểu sao cô lại nghĩ như thế, nhưng thấy rất… chuẩn!
Ý thức được mình đang tưởng tượng linh tinh, cô liền vội ho khan mấy tiếng để xua mấy hình ảnh “xem không nổi” kia ra khỏi đầu:
“Con là… Chắt trai ba Trương Tri Thừa?”
Nếu cô nhớ không nhầm, cháu trai lớn có nói hôm nay thằng ba sẽ về.
Vậy nên người đàn ông trước mặt—chính là chắt trai ba của cô rồi.
Gương mặt kia… đúng là có vài phần giống Trương Nhược Tinh.
Trương Tri Thừa nghe cô gọi một tiếng “chắt trai ba”, nhất thời như bị sét đánh ngang tai. Hắn khẽ ho khan hai tiếng, vành tai đỏ rực lên thấy rõ:
“Là con.”
Dù sao cô cũng lớn hơn hắn hai bậc, gọi như vậy… cũng đúng thôi.
Rất nhanh, Trương Tri Thừa đã thích nghi với cách xưng hô này. Hắn bước tới, sải chân dài dõng dạc đi đến trước mặt Trì Tảo, dang tay ôm một cái đầy lễ độ:
“Bà cô, chào mừng người trở về! Xin lỗi vì hôm qua bận chuyện nên không kịp về đón.”
“Không sao không sao, cháu trai lớn cũng nói với bà cố rồi.” Trì Tảo cười cười, còn tiện tay vỗ vai hắn một cái.
Cháu trai lớn??
Trương Tri Thừa vừa nghe đến đây thì lập tức nhận ra:
Người gọi là “cháu trai lớn” mà bà cô nói… là ba ruột của hắn!
Một cô gái tầm hai mươi tuổi, gọi một người năm mươi là “cháu trai”— nghĩ thôi cũng thấy hài!
Hắn suýt nữa thì bật cười ra tiếng.
Hai người trò chuyện một chút rồi cùng nhau đi xuống lầu ăn sáng.
Chẳng mấy chốc, Trương Nhược Tinh cũng lò dò lê cái chân què xuống dưới.
“Anh ba, anh về rồi à.” Cậu chào một tiếng.
Trương Tri Thừa gật đầu nhẹ: “Ừ.”
Ánh mắt lập tức rơi xuống cái chân đang bó bột của cậu, nhíu mày hỏi:
“Chân em bị gì thế?”
“Cũng… cũng tạm ổn thôi.” Trương Nhược Tinh nhún vai, cố ra vẻ nhẹ nhàng.
“Chắc vài bữa nữa là khỏi.”
Dù sao cũng chỉ là đụng phải một cái hố trời ơi đất hỡi, khâu có bảy mũi thôi, không khỏi nhanh được nhưng cũng không quá thảm.
Trương Tri Thừa nhìn cậu rồi nhàn nhạt nói:
“Lát nữa anh sẽ xem qua cho em. Với lại… anh có mang về một cái xe lăn. Em mà thấy ở nhà chán quá thì ngồi xe đi dạo cũng được.”
Xe lăn??
Cậu còn trẻ măng, mới hơn hai mươi, dù có què tạm thời cũng không đến mức phải ngồi cái đó chứ!
Không! Dù có đánh chết cậu cũng không ngồi!
“…Được… cảm ơn anh ba.” Trương Nhược Tinh nặn ra một nụ cười đông cứng, cứng hơn cả băng trên đỉnh Himalaya.
…
Trên bàn ăn sáng.
Vợ chồng Trương Minh Đức cứ dòm cô chằm chằm như thể cô là quả bom hẹn giờ. Hình ảnh kinh hồn bạt vía tối qua vẫn còn in rõ trong đầu họ, đến giờ tim vẫn chưa đập lại nhịp bình thường.
“Cô nhỏ, cô thấy cơ thể còn chỗ nào khó chịu không?” Thẩm Vãn Ninh dịu dàng hỏi han.
“Chắt trai ba của cô là bác sĩ đấy, cần thì nó khám cho một lượt nha~”
Trì Tảo vừa gắp một con tôm thủy tinh bỏ vào miệng, vừa nhai vừa đáp:
“Cảm ơn cháu dâu lớn, cô nhỏ ổn lắm rồi, thực sự không cần lo đâu!”
Vừa nghe đến hai chữ “cháu dâu lớn”, tay Trương Tri Thừa đang cầm cốc sữa đậu nành run lên, sặc một ngụm! Suýt nữa thì sữa bắn ngược ra lỗ mũi!
“Khụ khụ khụ!!”
“Cái thằng này, lớn từng này rồi mà uống sữa còn sặc là sao?” Trương Minh Đức nhíu mày, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy đưa cho con trai.
“Cảm ơn ba.” Trương Tri Thừa lau miệng, mắt lại lén lút nhìn cô gái ngồi đối diện.
Bà cô này… miệng gọi một câu “cháu trai lớn”, câu kia “cháu dâu lớn”, gọi ngọt như đường, trơn tru như từng luyện tập cả ngàn lần vậy!
Cái tâm lý ổn định này, không phải ai hai mươi tuổi cũng có được đâu nhé.
Nghĩ lại đám bạn đồng niên với hắn, mỗi lần gặp ba hắn là y như rằng lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu… So với bà cô nhà mình, đúng là một trời một vực!
…
Nửa tiếng sau.
Trương Tri Thừa đứng giữa sân, cúi đầu nhìn cái hố trước mặt như đang nghiên cứu địa chất học.
“Em nói… cái hố này là do tối qua sét đánh trúng?” Hắn hỏi lại, giọng không rõ vui hay buồn.
“Hơn nữa… bà cô cũng bị đánh trúng??”
Trương Nhược Tinh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Em đăng hết lên vòng bạn bè còn gì! Anh ba không xem à? Chẳng lẽ… anh cũng thấy nó quá khó tin?”
Trương Tri Thừa lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè Trương Nhược Tinh lên—trên màn hình trống trơn, ngoài dòng chữ [Chỉ hiển thị vòng bạn bè trong 3 ngày gần nhất], chẳng còn gì cả.
Ánh mắt sắc bén như dao lam của Trương Tri Thừa ngay lập tức lia thẳng về phía cậu. Giọng hắn lạnh đến mức khiến người ta nổi da gà:
“À ha~ tôi bảo sao chẳng thấy cậu đăng gì mấy hôm nay. Hóa ra… là lọc tôi ra ngoài luôn rồi hả?”
Chết cha!!!
Cậu quên béng mất chuyện này!!
Xong luôn. Tự tay bóc phốt chính mình rồi.
Trương Nhược Tinh cười gượng hai tiếng, mồ hôi rịn ra trán:
“Anh… anh ba, nghe em giải thíc—”
Chưa nói hết câu, Trương Tri Thừa đã giơ tay lên.
Trương Nhược Tinh giật mình co rúm lại, ném quải trượng chạy tới ôm đầu:
“Em sai rồi! Anh ba đừng đánh em!!!”
Trương Tri Thừa nhìn cái dáng run như cầy sấy của cậu, khóe miệng giật mạnh mấy cái. Hắn nhịn cười, giơ tay ra:
“Đưa điện thoại đây. Mật khẩu bao nhiêu?”