"Gì chứ?"
Trong đầu Lý Trác Diệu vang lên một tiếng đùng đoàng, như thể có tiếng sét vừa nổ giữa bầu trời xanh ngày nắng.
"Phiền ông nói rõ hơn được không, rốt cuộc chuyện này là sao...?" Cậu cố gắng giữ giọng điệu không thay đổi.
Tề Chấn Quyền thở dài: "Thằng bé nhà họ Chu cũng thật không may mắn, khi đi chơi gặp phải kẻ cướp tiền, mất ví nên nổi điên, thẳng tay giết chết tên trộm đó, nghe nói đâm liên tiếp hơn chục nhát, dọa người ta chết khiếp... Ngồi tù hơn bốn năm, mới ra tù hai năm trước."
Lý Trác Diệu nhận ra chân mình đã run rẩy đến mức gần như không đứng vững, cậu lùi lại nửa bước, bám vào thân cây thông đuôi ngựa ở bên cạnh, tay nắm thật chặt vào thân cây, gân xanh nổi lên.
"Ôi, đứa nhỏ này cũng thật là khổ. Mẹ nó mất sớm, từ nhỏ đã được ba nuôi lớn, lại còn học mỹ thuật, cái thứ hao tốn tiền của đó, cuộc sống lúc nào cũng chật vật, vất vả lắm mới đỗ vào trường đại học trọng điểm, sao lại bốc đồng như vậy nhỉ..."
Tề Chấn Quyền tự nói một mình, thấy Lý Trác Diệu đứng bên cạnh không nói lời nào, lại tiếp tục bổ sung.
"Đạo diễn Lý, cậu cũng thấy đáng sợ phải không? Sinh viên mỹ thuật ưu tú, bàn tay đó là để vẽ tranh, vậy mà khi đâm người lại không run một chút nào. Từ này gọi là gì nhỉ, tội phạm trí tuệ cao, tôi nói cho cậu biết, chính những người như vậy, bình thường có vẻ không nói năng gì, nhưng lại dễ trở nên cực đoan nhất... Hôm nay nếu không sợ thiếu người, tôi cũng không gọi cậu ta đến..."
"Được rồi." Lý Trác Diệu ngắt lời Tề Chấn Quyền, nhận ra giọng mình hơi cứng nhắc, lại kìm nén xuống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT