Thời tiết trên núi thất thường, buổi sáng vẫn còn nắng đẹp, đến trưa bỗng nhiên đổ mưa, nhiệt độ giảm mạnh, cảm giác như đã bước vào mùa đông.
Rõ ràng đã là cuối tháng tư rồi.
Lý Trác Diệu lái chiếc Passat màu đen của mình trên con đường uốn lượn quanh núi Bàn Sơn. Thiết bị định vị cảnh báo: "Phía trước là đoạn đường nguy hiểm, vui lòng lái xe cẩn thận."
Cậu quan sát một chút, đúng là đoạn đường phía trước đang ngày càng hẹp lại, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, phía dưới là vách đá dựng đứng, ở đáy vực trồng đầy thông đuôi ngựa um tùm. Cuối đoạn đường hẹp hơi mở rộng ra một chút, có một tảng đá lớn đứng sừng sững, trên đó khắc ba chữ "Sườn Đại Bình".
"Sếp, khi anh lái xe qua sườn Đại Bình thì nhớ cẩn thận nhé, đường xá ở đây không tốt lắm mà chính quyền lại chưa sang sửa, cứ để như vậy. Hình như mười năm gần đây, năm nào cũng xảy ra tai nạn giao thông."
Đây là những lời trợ lý Tạ Quân đã nói lúc giúp cậu thu xếp hành lý trước khi đến Quý Châu quay chương trình. Quê Tạ Quân ở huyện Độc Sơn. Huyện Độc Sơn nằm ở khu tự trị Kiềm Nam, Quý Châu, là nơi có rất nhiều dãy núi trùng điệp, địa hình hiểm trở.
Lần này Lý Trác Diệu đến Độc Sơn để quay một chương trình mới là "Nhật ký đồng quê", dạng chương trình quan sát thực tế có tiết tấu chậm. Cậu đã chuẩn bị trong khoảng nửa năm, cuối cùng lựa chọn thôn Ông Đài ở Độc Sơn làm địa điểm ghi hình chính. Năm nay, cậu luôn ấp ủ ý tưởng làm một chương trình "văn nghệ đồng quê" theo phong cách nguyên sơ. Đài truyền hình không ủng hộ, không cấp kinh phí, cậu lại lười tìm nhà tài trợ, nên đã tự bỏ ba triệu tiền túi ra để khởi động chương trình này. Gần như chương trình nào của cậu cũng nổi tiếng, rất được các ngôi sao nghệ sĩ yêu thích, nhiều nghệ sĩ còn tự giảm cát-xê để tham gia.
Ba triệu đối với cậu cũng chẳng phải việc gì to tát. Chỉ cần bán hai chiếc xe là đủ, một chiếc Cayenne và một siêu xe Lotus, dù sao cậu cũng không thường xuyên lái hai chiếc xe này. So ra, cậu thích lái chiếc Passat này hơn.
Lúc này, cơn mưa bắt đầu trở nên nặng hạt, cần gạt nước cũng không ngăn nổi, những giọt mưa nối nhau chảy thành từng dòng trên kính chắn gió của xe.
"May mà vừa qua sườn Đại Bình thì mưa mới dày hạt." Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn bình xăng, thấy hiển thị lượng xăng không đủ, chỉ còn 20%.
Tìm kiếm trên bản đồ, dưới chân núi có một trạm xăng, cách khách sạn cậu ở khoảng năm cây số.
Vừa hay.
Chạng vạng tối, trên núi bắt đầu nổi gió. Lý Trác Diệu chỉ mặc một chiếc áo gió màu đen, có vẻ như không chống đỡ nổi cái lạnh, cậu cũng không thích bật điều hòa khi lái xe, một lúc sau đã cảm thấy hơi nghẹt mũi. Thậm chí còn không nhìn thấy tảng đá phía trước, bánh xe Passat cán thẳng qua tảng đá đó, khiến bàn tay cậu đột nhiên tê rần.
May mà đã xuống được núi rất nhanh. Nhiệt độ dưới chân núi cao hơn ở trên núi khá nhiều, Lý Trác Diệu cảm thấy cái lạnh trên người đã giảm bớt. Bây giờ mưa đã nhỏ hơn, những hạt mưa li ti như tấm rèm hạt châu mỏng mảnh, bị cơn gió thổi cho xiêu vẹo.
Từ xa, cậu đã trông thấy trạm xăng đó, đứng giữa màn mưa bụi mù mịt.
Trên xe không có ô. Cậu cũng chẳng bận tâm, đầu đội những hạt mưa li ti, đi thẳng vào.
"Xin chào, xăng 95, đổ 300 tệ."
Cậu gọi người đàn ông mặc đồng phục màu xanh đậm kia lại. Hiện giờ cũng không có chiếc xe nào khác đến đổ xăng, người đàn ông đeo găng tay cao su dính đầy dầu máy đen sì, ống tay áo xắn lên nửa chừng, để lộ cánh tay màu đồng cổ với đường nét cứng cáp, nửa người khuất dưới gầm xe, đang dùng kìm sửa xe.
"Được, đến ngay đây."
Người đàn ông đáp lại rồi chui ra khỏi gầm xe, phủi bụi bặm trên người, sau đó ngẩng đầu lên.
Một gương mặt đẹp đẽ hơi gầy gò hiện ra trước mắt Lý Trác Diệu. Như thể khi điêu khắc núi đá lạ thường trong vùng núi Quý Châu, thiên nhiên cũng đã thuận tay điêu khắc khuôn mặt này với những đường nét rõ ràng và sắc sảo.
Lý Trác Diệu chưa bao giờ nghĩ rằng, ở một nơi như thế này, lại có thể nhìn thấy gương mặt nổi bật đến vậy. Thậm chí trên má phải còn đang dính một vệt dầu đen.
Người đàn ông nhìn thấy Lý Trác Diệu, thoạt đầu hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng dùng ống tay áo đang xắn lên lau nhanh qua khuôn mặt, tháo găng tay ném vào capo xe, bước lại gần mấy bước, cầm vòi bơm xăng cho xe, ánh mắt vẫn dán chặt lên chiếc xe này, như thể đang quan sát điều gì đó.
"Xin lỗi, xe của tôi có vấn đề gì sao?" Lý Trác Diệu tiến gần hơn vài bước, tò mò hỏi.
"Không có gì. Cảm giác là xe cũ, nhưng được bảo dưỡng khá tốt."
"Đã lái bảy năm rồi, cũng có tình cảm."
"Cậu cũng trọng tình cũ nhỉ."
Người đàn ông nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về một nơi không rõ tiêu điểm, như thể đang đắm chìm trong cảm xúc nào đó. Vài giây sau anh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Trác Diệu, có lẽ vì vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc đó, ánh mắt anh như được bao phủ bởi một lớp sương mù ẩm ướt, tựa dòng nước tĩnh lặng chảy dưới tầng sâu.
Lý Trác Diệu hơi ngượng ngùng trước ánh mắt ấy của anh.
"Trên mặt tôi có dính gì sao?"
"Không phải, nhìn cậu không giống người địa phương."
Lý Trác Diệu móc bao thuốc lá theo thói quen, vừa lấy ra một điếu, lại chợt nhớ ra đây là trạm xăng, vội vàng cất trở về.
"Xin lỗi, quên mất là ở trạm xăng không được hút thuốc. Tôi là người Quảng Đông. Lần đầu tiên đến Quý Châu."
"Ha, lần đầu đến..." Người đàn ông khẽ cười, lặp lại câu nói của Lý Trác Diệu. Có lẽ là ảo giác, Lý Trác Diệu chợt thấy trên gương mặt anh hiện lên một loại cảm xúc khó tả, dường như mang theo chút mỉa mai, màu sắc trong đôi mắt nhanh chóng bị che khuất bởi một tầng mây mù ảm đạm, nhưng cảm xúc này rất nhạt, cậu chưa kịp nghiền ngẫm đã chẳng còn chút dấu vết gì.
Anh cúi đầu, không nhìn Lý Trác Diệu nữa, tập trung quan sát miệng bình xăng. Đúng lúc này, tiếng "tít tít" báo hiệu của máy bơm xăng vang lên.
"Xong rồi. Mã thanh toán ở trên tường." Người đàn ông thu vòi bơm xăng lại, giơ tay chỉ về phía bức tường.
"Ồ, được."
Lý Trác Diệu lúng túng lấy điện thoại ra định quét mã, phát hiện không có tín hiệu.
Cậu móc ví tiền trong túi áo khoác, rút ra ba tờ tiền. Có một tấm ảnh chụp lấy ngay rơi ra từ trong ví, bay xuống chân người đàn ông, chưa gì đã dính phải vài giọt mưa.
Người đàn ông cúi xuống nhặt tấm ảnh lên, dường như vô tình liếc qua một cái, cho nên đã hơi khựng lại trong một giây lát ngắn ngủi. Anh đưa tấm ảnh cho Lý Trác Diệu.
"Đồ của cậu rơi này."
"Cảm ơn."
Lý Trác Diệu giơ tay nhận lấy tấm ảnh, đầu ngón trỏ của hai người chạm phải nhau vỏn vẹn một giây. Đầu ngón tay anh rất lạnh, như thể vừa ngâm thật lâu trong nước sông trên núi. Còn đầu ngón tay cậu thì ấm.
Lý Trác Diệu đặt lại tấm ảnh vào ví, đó là một tấm ảnh chụp lấy ngay bị cắt mất một nửa, trên đó cậu đang giơ ngón tay chữ V hướng về phía máy ảnh.
Tấm ảnh này vẫn luôn được cất trong ví của cậu. Do thời gian trôi qua khá lâu, mép ảnh đã bắt đầu ngả vàng, nhưng vẫn được bảo quản tốt trong ví.
"Đồ giữ bên mình, lần sau nên cất cẩn thận." Người đàn ông chỉ để lại một câu, rồi quay người đi vào nhà, vừa đi vừa thả ống tay áo đang xắn kia xuống.
"Xin lỗi."
Rõ ràng là đồ của mình bị rơi, nhưng Lý Trác Diệu lại nhận ra một cảm giác tội lỗi kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.
Cậu quay lại xe, cài dây an toàn rồi khởi động, còn chưa kịp rời khỏi trạm xăng, thân xe đã phát ra một tiếng động nặng nề, sau đó, lốp sau bên phải bỗng "bùm" một tiếng nổ tung.
"Chậc, chắc chắn là do tảng đá đó." Lý Trác Diệu dừng xe lại, lập tức tháo dây an toàn xuống xe để kiểm tra, chợt phát hiện ra người đàn ông sửa xe lúc nãy đã qua đây từ lúc nào.
"Lốp xe bị nổ à?" Anh đi quanh chiếc xe một vòng, ấn ấn vào lốp sau bên phải.
"Đúng vậy. Lúc nãy trên núi chẹt phải một tảng đá."
"Để tôi xem nào."
Người đàn ông không nói không rằng, chui ngay vào gầm xe.
Lý Trác Diệu cũng ngồi xổm xuống theo, bật đèn pin trên điện thoại để soi sáng cho anh.
"Lốp phía sau bị thủng, hơi xì rồi." Giọng người đàn ông vang lên từ dưới gầm xe, nghe có vẻ hơi nặng nề.
Anh chống tay vào bánh xe, khẽ dùng sức ở eo để chui ra, hai tay phủi bụi bặm trên người.
"Nhưng hiện tại tôi không có đồ vá lốp. Phải đợi ngày mai lên thị trấn mua mới được, tiệm sửa xe đóng cửa sớm rồi."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng kín mây đen, cau mày.
"A Lan, ăn cơm thôi."
Lúc này, một ông lão lẩy bẩy từ trong nhà đi ra. tay bưng một tô mì thịt dê lớn. Ông thấy Lý Trác Diệu đang đứng trong sân, lập tức nhiệt tình chào đón, khuôn mặt tràn đầy vẻ thân thiện chất phác của người miền núi.
"Có khách đến à? Mưa to thế này, ngồi xuống đây cùng ăn rồi hãy đi, canh dê ấm lắm."
Ông lão đặt tô mì thịt dê xuống, rồi đi về phía Lý Trác Diệu.
"Không không, chú ơi, như vậy thì ngại lắm."
Cậu từ chối.
"Ăn xong đã rồi tính."
Người đàn ông nhìn Lý Trác Diệu, đôi mắt anh đen tuyền, như thể được chất mực từ màn đêm sâu thẳm nhất nhuộm thành. Thấy Lý Trác Diệu có vẻ do dự, anh lại bổ sung một câu.
"Trong thời gian ngắn xe của cậu cũng chưa đi được."
"Ừm. Cảm ơn."
Lý Trác Diệu nhận ra mình không thể tìm được lý do nào để từ chối anh - người đàn ông có tên gọi thân mật là A Lan này.
"Vậy, tên đầy đủ của anh là gì?"
Rất nhiều chữ Hán nhanh chóng lướt qua trong tâm trí cậu, cậu dự đoán tên của người đàn ông này, rốt cuộc là những chữ nào mới thích hợp để đại diện cho con người anh.
"Tôi tên là Chu Sở Lan. Chữ Sở trong nước Sở, chữ Lan trong gợn sóng lan ra."
"Tôi tên là Lý Trác Diệu. Chữ Trác trong tài giỏi xuất chúng, chữ Diệu (曜) có bộ Nhật (日)." Cậu đáp ngay.
Khi nói câu này, Lý Trác Diệu hơi căng thẳng nhìn về phía đối phương. Cậu cảm thấy người đàn ông trước mặt có vẻ hơi xa cách với người lạ, không biết việc mình tự ý giới thiệu bản thân có khiến đối phương khó chịu không.
Chu Sở Lan kéo một chiếc ghế nhựa màu đỏ ở bên cạnh sang, dùng tay áo lau qua vài lần, rồi đẩy đến trước mặt Lý Trác Diệu.
"Ngồi đây đi, không bẩn đâu." Anh nhẹ nhàng nói.
Lý Trác Diệu nói cảm ơn rồi ngồi xuống. Ba của Chu Sở Lan bắt đầu nhiệt tình trò chuyện với Lý Trác Diệu, Chu Sở Lan đứng bên cạnh lặng lẽ xếp đặt bát đũa. Anh đưa cho Lý Trác Diệu chiếc bát sứ duy nhất, còn mình và ba dùng loại bát thép thường thấy ở nông thôn.
"Cháu trai, cháu từ nơi khác đến à? Nhìn không giống người bản địa."
"Đúng thế chú ạ, cháu là người Quảng Đông."
"Đến đây du lịch à?"
"Không ạ, chúng cháu đến đây quay chương trình."
"Ồ? Chương trình gì, là loại chiếu trên TV ấy à?"
"Vâng, có lẽ sẽ chiếu trên kênh Nam Bắc vào dịp Tết năm sau."
"Ba, trong bếp còn món gì không?" Chu Sở Lan bỗng ngẩng đầu, ngắt lời ông lão.
"Trong tủ lạnh chẳng còn gì, hôm nay mưa nên ba không lên thị trấn mua."
"Không sao, con vào xem thử."
Chu Sở Lan đứng dậy đi vào bếp, trong bếp lập tức có tiếng xắt thức ăn và tiếng muôi khua leng keng vang lên.
"Tuổi già rồi, ở đây hiếm khi có người ngoài đến. Không nhịn được nên hỏi nhiều quá."
Ông lão thở dài.
Một lúc sau, Chu Sở Lan bưng một cái khay ra, trên đó có một đĩa thịt bò kho, một đĩa rau diếp trộn, một đĩa lạc rang.
"Ăn tạm vậy nhé." Anh vừa bày đĩa vừa nói.
Chỉ một lát sau, chiếc bàn nhỏ đã được bày đầy ắp thức ăn.
Anh đưa tay cầm lấy bát của Lý Trác Diệu, dùng đôi đũa bên cạnh Lý Trác Diệu gắp đầy một bát mì thịt dê lớn, còn múc hơn nửa số thịt dê ở đáy nồi xếp lên trên, rồi phủ thêm mấy lát thịt bò.
Trong nồi chỉ còn lại lác đác vài miếng thịt dê, chẳng được bao nhiêu.
"Đây, của cậu. Khi còn nóng thì mau ăn đi."
Bát cơm của anh trông hơi đạm bạc, chỉ có hai ba lát thịt dê mỏng.
"Tôi không thích ăn thịt dê lắm. Anh ăn đi."
Lý Trác Diệu gắp vài miếng thịt dê thái lát dày trong bát mình, đặt vào bát của Chu Sở Lan.
"À. Vùng chúng tôi thích ăn mì thịt dê, có lẽ cậu không quen." Anh dùng đũa chầm chậm trộn mì trong bát, hơi nóng bốc lên che khuất biểu cảm trên khuôn mặt.
"Không, tôi không có ý đó..." Lúc này Lý Trác Diệu mới nhận ra mình đã nói sai. Cậu vốn định nói, tại sao thịt dê toàn ở trong bát mình, thế thì anh ăn gì chứ. Nhưng lời vừa đến miệng, lại cảm thấy khô khan không sao nói ra được.
Lý Trác Diệu đã có triển vọng từ khi còn trẻ, lại xuất thân trong gia đình giàu có, là một người rất kiêu ngạo. Thường xuyên vì ăn nói thẳng thừng mà đắc tội người khác, nhưng từ trước đến nay cậu chẳng bao giờ để ý. Chỉ có lần này, cậu hiếm khi cảm thấy bất an vì mình vừa nói sai, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
"Không ăn nữa thì mì nguội mất."
Lý Trác Diệu vội vàng cúi đầu uống một ngụm canh trong bát, ngay ngụm đầu tiên đã khiến cậu kinh ngạc.
Cậu chưa bao giờ ăn tô mì thịt dê nào ngon đến thế, nước dùng thơm phức, sợi mì cũng mềm trơn vừa phải, trôi tuột xuống cổ họng, thịt dê không hề có mùi hôi, cả lớp lá bạc hà và hành lá xắt nhỏ rắc trên bề mặt đều có thể coi là điểm nhấn hoàn hảo.
"Thêm cái này không, dầu mộc khương tử." Chu Sở Lan với tay lấy chai dầu nhựa trắng nhỏ ở góc bàn, rồi đưa cho cậu.
Lý Trác Diệu cầm lấy chai dầu, lại gần ngửi một chút, lập tức cau mày.
"Sao lại có mùi bột giặt vậy?"
"..."
Chu Sở Lan lấy lại chai dầu từ tay Lý Trác Diệu, rót vài giọt dầu mộc khương tử vào bát, xé hai lá bạc hà bỏ vào, rồi rưới một lớp dầu ớt lên trên. Đỏ xanh xen kẽ, trông cực kỳ đẹp mắt.
Anh bưng bát lên hít hà một chút, rồi dùng đũa đảo mì theo vòng tròn, lá bạc hà, hành lá xắt nhỏ và dầu ớt trong bát xoay đều hết đỏ lại xanh, sau đó gắp một đũa mì thật lớn lên không trung cho nguội, thổi thổi hai cái, mới bắt đầu ăn.
Chẳng rõ vì sao, cách ăn mì này lại khiến Lý Trác Diệu cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cậu mơ hồ nhớ ra, trong ký ức có một người, cũng ăn như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt Lý Trác Diệu dần dần đông cứng lại.
Cậu ngắm nhìn gương mặt Chu Sở Lan, sống mũi cao thẳng, làn da màu đồng cổ hơi ửng đỏ toát lên dáng vẻ khỏe khoắn, xương mày rất cao, hốc mắt hơi sâu, nhưng đuôi mắt lại xếch lên một chút.
Cảm giác kỳ lạ khó tả đột ngột dâng lên từ tận đáy lòng.
“Chu Sở Lan, trước đây, có phải tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?”