"Xong rồi."
Chu Sở Lan buông tay, nhưng cơ thể vẫn không rời xa Lý Trác Diệu.
Lý Trác Diệu đổ nhiều mồ hôi, mồ hôi làm nhòe cả mắt, phía trước cậu mịt mờ. Chỉ cảm thấy áp lực siết chặt trên tay đã không còn, đột nhiên lỏng bớt đi một chút, cảm giác hơi mất mát bỗng hiện lên trong lòng.
Nhưng mà người bên cạnh vẫn còn đang ở đó. Lý Trác Diệu không kìm được ngả người ra sau, để cơ thể cứng nhắc của mình hơi dựa vào người Chu Sở Lan, nhẹ nhàng tựa lên lồng ngực anh. Sau đó, cậu quay đầu nhìn Chu Sở Lan.
Lúc này đã gần đến trưa, bầu trời xanh đến loá mắt, mây cũng rất dày, mặt trời trên cao chói chang rực rỡ. Khi Lý Trác Diệu quay đầu lại, cậu phát hiện Chu Sở Lan cũng đang nhìn mình, ánh mắt như ngọn đuốc. Dưới ánh mặt trời, trong mắt anh như ẩn chứa một ngọn lửa.
Giây phút ấy, Lý Trác Diệu nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng từ lồng ngực mà mình đang tựa vào, âm thanh "thình thịch" vang lên thật rõ ràng, khiến tim cậu cũng đập loạn xạ, như đang bị mèo hoang giương móng vuốt cào.
"Mệt không?"
Chu Sở Lan hơi khom người, trong giọng nói vẫn còn hơi thở gấp chưa tan hết, mang chút khàn khàn.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng tựa cằm lên tóc Lý Trác Diệu, làm Lý Trác Diệu cảm thấy nóng ran, cũng hơi ngưa ngứa.
"Không tồi đâu, hai người giã còn tốt hơn tôi. Được rồi, tặng bánh dày miễn phí cho hai người ăn."
Đúng lúc này, giọng nói vang dội của ông chủ đột nhiên xen vào, hai người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Lý Trác Diệu nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Chu Sở Lan lập tức tắt ngấm, trở lại dáng vẻ trầm lặng thờ ơ thường ngày.
Anh nhanh chóng lui vào đám đông. Hơi ấm vốn bao bọc quanh Lý Trác Diệu cũng nhanh chóng tan biến, dần nguội lạnh trong không khí.
Ông chủ cười híp mắt cắt một miếng bánh gạo lớn, bỏ vào túi đưa cho Lý Trác Diệu.
"Này, cậu đẹp trai, phần của các cậu đây. Có thời gian lại đến chơi nhé."
"Cảm ơn."
Lý Trác Diệu cắn một miếng bánh dày, vừa mềm vừa dẻo, ăn rất ngon.
Chu Sở Lan đã đi ra khỏi đám đông, nghiêng người dựa vào một thân cây cách quán bánh dày không xa, dáng vẻ lười biếng.
Lý Trác Diệu nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rồi. Ba giờ chiều cậu còn có cuộc họp. Chương trình giải trí sẽ chính thức khởi quay sau 10 ngày, lúc này họ đang gấp rút thực hiện những công việc cuối cùng liên quan đến bối cảnh, rất nhiều chi tiết và quy trình đều phải được kiểm tra lại lần nữa.
"Tôi phải đi đây, buổi chiều còn có việc."
"Ừ". Chu Sở Lan đứng dậy, đi tiếp vào trong con phố.
"Anh không về sao? Hay là đi xe cùng tôi xuống núi?"
"Không cần. Tôi đi xe máy đến đây."
"Xe máy của anh đậu ở đâu?"
"Cuối phố, chỗ tiệm sửa xe. Cậu cứ đi trước đi."
"Ồ, được rồi."
Lý Trác Diệu quay người rời đi, chưa được hai bước đã quay đầu lại.
"Đừng quên thiết kế biệt thự của tôi. Khi nào về tôi sẽ hẹn thời gian với anh, đưa anh lên núi xem."
"Để sau đi."
Lái xe được nửa đường, mặt trời đã trốn vào tầng mây, những đám mây trắng cũng bắt đầu dần dần chuyển sang màu xám nhạt như tro.
"Lẽ nào trời sắp mưa."
Lý Trác Diệu liếc nhìn dự báo thời tiết trên màn hình điện thoại, sáng sớm khi ra khỏi nhà còn hiển thị "nắng", bây giờ đã hiển thị "dự kiến trời sẽ mưa sau một giờ."
Từ xa, cậu trông thấy trạm xăng nhà Chu Sở Lan. Lý Trác Diệu dừng xe tạm bên đường, ngồi trong xe gửi một tin WeChat cho Chu Sở Lan.
"Dự báo thời tiết nói một lát nữa có thể trời sẽ mưa. Anh về sớm chút."
Tiếng thông báo trên WeChat vang lên, Chu Sở Lan đã trả lời, nhanh hơn một chút so với dự đoán của Lý Trác Diệu.
Chỉ có một chữ ngắn gọn.
"Được."
Lý Trác Diệu khởi động xe, tiếp tục lái, mười mấy phút sau đã trở về khách sạn. Cậu cầm mấy miếng vải thêu và vải nhuộm sáp mình vừa mua ở chợ, đi thẳng lên phòng tìm Cao Tuấn.
Cao Tuấn cầm lên từng món xem, tỏ vẻ hài lòng.
"Mắt thẩm mỹ của cậu tốt thật."
"Đương nhiên rồi."
"Cũng mau chuyển mấy món nội thất nhỏ trong biệt thự, bàn ghế và đồ trang trí mà cậu mua đến đây đi."
"Đã đến rồi. Tất cả đều đang được cất trong kho khách sạn, cô gái tóc ngắn phụ trách sản xuất của các cậu đã tìm thợ bắt đầu lắp ráp, nói là hai ngày nữa sẽ cho xe tải chở lên núi. Theo mình dự tính, thời gian sẽ khá gấp, đồ đạc sau khi chở lên núi còn phải bố trí, điều chỉnh, cuối cùng còn phải chờ thêm vài ngày để làm vệ sinh nhà cửa và thông gió."
"Ồ, là Trịnh Nam Uẩn phải không? Cô ấy làm việc khá cẩn thận. Mình cũng đã nói với cô ấy, chậm nhất là ngày kia, tất cả những thứ này sẽ được chở lên núi cho cậu."
"Vậy nhờ cậu đó."
Lúc này, tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ càng lúc càng to, cơn mưa có xu hướng ngày càng lớn dần, đập vào cửa kính phát ra âm thanh "tí tách".
"Mưa này không nhỏ đâu." Lý Trác Diệu nhìn ra bên ngoài.
"Mình phải đi xem kho hàng thế nào. Mấy món đồ bằng gỗ đó không thể bị ẩm được." Cao Tuấn vội vàng chạy ra kho.
"Cậu đi đi. Lát nữa mình còn có một cuộc họp, cần giúp gì thì cứ gọi điện cho mình."
Khách sạn đã chia cho đoàn làm chương trình của Lý Trác Diệu một kho riêng để chứa đồ. Khi Cao Tuấn đến đó, cánh cửa đang khép hờ, bên trong có rất nhiều đồ đạc lộn xộn, ánh sáng hơi âm u, không nhìn rõ tình hình bên trong, cậu ta đứng ở cửa gọi một câu "Có ai không?"
"Có." Giọng một cô gái vọng tới.
Hai phút sau, Trịnh Nam Uẩn đi ra, trên tay cầm theo cây kéo và một đoạn nylon màu trắng.
"Chỉ có một mình cô? Mấy người thợ đâu?"
"Làm xong việc rồi, tôi để họ về."
"Vậy cô đang làm gì thế?"
"Chẳng phải trời mưa rồi sao, kho lại ở tầng hầm, rất ẩm ướt. Mấy món đồ gỗ này không chịu được nước, tôi vội đến phủ nylon lên."
Mái tóc ngắn của cô gái đã ướt đẫm mồ hôi, áo thun đen dính khá nhiều bụi đất, mũi giày trắng cũng bám bẩn, ngón trỏ tay cầm kéo dán một miếng băng cá nhân.
"Để tôi làm đi, cô không cần làm nữa." Cao Tuấn lấy kéo và tấm nylon từ tay Trịnh Nam Uẩn.
"Thế thì tôi cũng đâu thể đứng một bên nhìn anh làm việc được." Trịnh Nam Uẩn mỉm cười, đồng tử của cô đen như mực, sáng ngời, tràn đầy sức sống.
"Ai bảo vậy chứ. Nhiệm vụ quan trọng hôm nay của cô Trịnh là cho tôi biết đồ đặt ở đâu, để tôi phủ nylon lên."
Hai người cùng làm việc, tiến độ nhanh hơn nhiều. Hơn một giờ sau, bàn ghế gỗ đặt trong kho đều đã được phủ nylon kín mít.
Trịnh Nam Uẩn nghiêng người dựa vào một thùng hàng để nghỉ ngơi, cúi đầu móc hộp thuốc lá ESSE từ trong túi quần jeans, lấy một điếu châm lửa, nhắm mắt lại, ngậm vào giữa môi hít một hơi mạnh, vòng khói nhẹ nhàng bay lên, thở ra một hơi dài. Cao Tuấn cũng tiện tay sờ túi quần định lấy hộp thuốc lá, lại phát hiện mình không mang theo thuốc.
"Ôi, tôi quên mang thuốc rồi."
"Hay cứ hút của tôi?" Trịnh Nam Uẩn dò hỏi.
Cao Tuấn sững người hai giây, không trả lời.
"Thử một điếu đi, vị bạc hà, mát lắm." Trịnh Nam Uẩn hất cằm về phía Cao Tuấn, rút một điếu thuốc đưa cho cậu ta.
"Được, cho tôi mượn lửa."
Cô gái gạt bật lửa đưa về phía cậu ta, Cao Tuấn cúi người ghé điếu thuốc vào ngọn lửa. Hai người im lặng hút thuốc một lúc, Trịnh Nam Uẩn nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài cửa sổ, có vẻ lo lắng.
"Mưa to thế này, không biết đường núi ngày kia có dễ đi không."
Cơn mưa rơi mãi đến nửa đêm vẫn chưa chịu ngừng, khắp không khí đều mang hơi ẩm ướt. Tiếng mưa càng lớn, càng làm nổi bật sự tĩnh lặng xung quanh, chỉ có tiếng mưa cứ thế đập vào mái hiên. Có một thời gian Lý Trác Diệu rất thích nghe những tiếng ồn trắng như thế này để dễ chìm vào giấc ngủ, dù vậy tối nay, cậu lại mất ngủ.
Cậu khoanh tay, trằn trọc trở mình trên giường, nghĩ về những việc đã xảy ra suốt mấy ngày qua.
Chẳng hạn như cảm xúc của cậu đối với Chu Sở Lan là gì.
Người đàn ông này như thể được bao phủ bởi màn sương dày đặc ở sâu trong núi, Lý Trác Diệu không thể nhìn rõ, nhưng càng không nhìn rõ, lại càng muốn khám phá nhiều hơn.
Cậu ngắm hoa văn trên trần nhà, chợt nghĩ đến những bức tranh trong nhà Chu Sở Lan. Một người ngoại đạo như cậu cũng có thể nhìn thấy sức sống mãnh liệt trong mỗi tác phẩm thông qua từng nét vẽ. Lý Trác Diệu nhớ đến những buổi triển lãm tranh mà cậu từng xem, cậu cảm thấy tranh của Chu Sở Lan không hề thua kém những họa sĩ trẻ kia.
Nhưng Chu Sở Lan lại sống trong một thị trấn nhỏ ở sâu trong núi, mở một trạm xăng đìu hiu vắng vẻ.
Anh từng nói "Tôi không thể ra ngoài được nữa".
Lý Trác Diệu bò dậy, uống hai viên melatonin, nhắm mắt lại, trong mắt tràn ngập hình ảnh về Chu Sở Lan.