"Trùng hợp thật đó?" Lý Trác Diệu đứng dậy ngay, không kìm nén được niềm vui.
"Tôi đến mua ít đồ." Chu Sở Lan giơ túi nhựa trong tay lên cao, bên trong đựng một bao gạo nếp nhỏ.
"Miếng vải thêu này đẹp không? Trông khá tự nhiên." Lý Trác Diệu cúi xuống cầm miếng vải lên, giơ ra cho anh xem.
"Không có gì đặc biệt, thêu bằng máy." Chu Sở Lan khoanh tay đứng bên cạnh, nói với vẻ mặt vô cảm.
"Ồ, vậy để tôi tìm thử cái khác." Lý Trác Diệu lúng túng đặt miếng vải thêu xuống.
Chu Sở Lan nghiêng đầu nhìn quanh, rồi cúi xuống, lôi ra một miếng vải từ dưới đống vải thêu.
"Miếng này tốt hơn."
Anh cầm một góc miếng vải, đưa cho Lý Trác Diệu.
Lý Trác Diệu nhận lấy. Miếng vải thêu rất đặc biệt, chất vải hơi cũ nhưng hoa văn trên đó vô cùng tinh xảo, rất giống hoạ tiết điêu khắc trên trần nhà, ở chính giữa thêu bốn con bướm.
"Bà ơi, miếng vải thêu này bao nhiêu tiền?"
"780 đồng."
"Còn miếng kia thì sao?" Lý Trác Diệu chỉ vào miếng vải có hoa văn đồng tiền.
"150 đồng."
"Sao lại chênh lệch nhiều vậy?" Lý Trác Diệu hơi thắc mắc.
"Đây là vải thêu cũ của nhà tôi," bà lão người Mèo cầm lấy miếng vải thêu bướm, "Miếng vải này ngày xưa dùng để làm mũ, phần đỉnh mũ là do chính tay tôi thêu. Về sau tháo ra hết. Đã hơn mười năm rồi. Ở vùng chúng tôi, vải vóc càng cũ càng quý."
"Thú vị quá, tôi định mua, anh thấy sao?" Lý Trác Diệu rất thích miếng vải này, trải ra lòng bàn tay, giơ lên trước mặt Chu Sở Lan cho anh xem.
"Cậu thích là được."
Chu Sở Lan không nhìn miếng vải thêu, ánh mắt lướt qua đám đông ồn ào phía trước.
"Lát nữa đi chọn thêm vài món đồ để nhuộm sáp."
Lý Trác Diệu tự nhủ, ngẩng đầu lên thì thấy Chu Sở Lan đã đi cách mình một đoạn nhỏ. Cậu vội vàng trả tiền xong xuôi, bước nhanh đuổi theo.
Nhưng Chu Sở Lan đã đứng lại, Lý Trác Diệu nhìn theo hướng mắt anh, phát hiện anh đang chăm chú nhìn một cô gái ở phía trước. Cô gái đó mặc một chiếc áo dài vải bông trắng ngà, trên áo in hình một con phượng hoàng màu chàm, uốn lượn từ phần cổ cho đến tận gấu áo. Lúc này cô đang cùng bạn chọn anh đào tại quầy hoa quả.
Ánh mắt Chu Sở Lan luôn dõi theo cô gái đó, không rời.
Trong lòng Lý Trác Diệu sinh ra chút cảm giác khó chịu, chưa kịp mở miệng, Chu Sở Lan đã sải bước tiến về phía cô gái đó.
Cậu sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, nhìn Chu Sở Lan trò chuyện vui vẻ với cô gái đó từ xa, nụ cười trên khuôn mặt anh có thể miêu tả bằng từ "rạng rỡ".
Lý Trác Diệu cảm thấy trong lòng như có một luồng khí không thể kìm nén được, rất ngột ngạt, nghẹn ứ. Một lúc sau, thậm chí tâm trạng còn có chút chua xót.
Vài phút trôi qua, Chu Sở Lan thờ ơ đi về, trong tay xách thêm một túi nhựa, đựng nửa bọc anh đào.
"Các anh nói chuyện gì vậy? Trông anh có vẻ vui nhỉ."
"Nói chuyện lung tung thôi. Đi, đến cửa hàng đằng kia xem." Chu Sở Lan chỉ về phía trước, sau đó lấy một quả anh đào từ trong túi ra, ném vào miệng ăn.
"Đến cửa hàng đó làm gì? Cô ấy bảo anh đến à?" Lý Trác Diệu nhìn Chu Sở Lan, lạnh lùng nói.
"Cửa hàng do cô ấy giới thiệu."
"Còn anh đào? Cũng là do cô ấy cho?"
"Ừ."
"Tôi không đi, anh muốn đi thì tự đi đi."
Lý Trác Diệu vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn quay mặt đi, không nhìn Chu Sở Lan. Vẻ mặt Chu Sở Lan rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt dường như có thể nhìn thấu cậu. Cậu hơi không muốn đối diện với anh.
Một bóng người chồng lên.
Lý Trác Diệu quay đầu lại, phát hiện Chu Sở Lan đã quay về và tiến gần thêm một bước. Lúc này đang nhìn thẳng vào cậu.
"Chẳng phải cậu muốn mua đồ nhuộm sáp sao? Chắc chắn không đến cửa hàng nhuộm sáp đó à?" Khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
"Cửa hàng nhuộm sáp?" Lúc này Lý Trác Diệu mới ngẩng đầu lên.
"Chiếc áo dài cô ấy mặc, kỹ thuật nhuộm sáp rất chính thống, hoa văn thiết kế cũng đặc biệt, một con phượng hoàng lớn. Mua ở cửa hàng đó." Chu Sở Lan chỉ về phía cửa hàng nhỏ trang trí bằng tre gỗ cách đó không xa trước mặt họ.
"...Vậy đi mau lên, trong cửa hàng đó chắc sẽ có nhiều đồ tốt." Lý Trác Diệu hơi ngượng ngùng, giục Chu Sở Lan đi nhanh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy như trút được gánh nặng.
Nửa túi anh đào ngăn cách giữa hai người, đỏ tươi ướt át, còn đọng những giọt sương sớm.
"Tôi đói rồi, vẫn chưa ăn sáng." Nửa túi anh đào, theo bước chân của Chu Sở Lan không ngừng đập vào bắp chân Lý Trác Diệu, cậu tiện tay giật lấy, bắt đầu ăn quả anh đào.
Cậu thực sự rất đói, tối qua ngủ không ngon giấc, cộng thêm lái xe đến đây từ sáng sớm, chưa kịp ăn gì. Chỉ là những quả anh đào chua chua ngọt ngọt này hoàn toàn không lấp đầy bụng, ăn xong thậm chí còn thấy đói hơn. Đến nỗi khi tới cửa hàng nhuộm sáp, còn chưa vào trong, Lý Trác Diệu đã bị mùi thơm từ quầy hàng bên cạnh thu hút.
"Đây là gì vậy?"
"Xôi gói thịt heo." Chu Sở Lan thờ ơ trả lời.
"Thơm quá. Chị ơi, cho tôi một phần." Lý Trác Diệu nói.
Người bán hàng mở nắp thùng giữ nhiệt đựng xôi, mùi thơm của gạo nếp tỏa ra ngào ngạt.
"Cậu thích loại xôi nào? Trắng hay xanh?"
Cô chỉ vào hai loại xôi có màu khác nhau ở trước mặt.
"Xanh là gì vậy? Thêm ngải cứu à?"
Lý Trác Diệu cúi xuống ngửi, gạo tỏa ra mùi thơm hơi đắng.
"Cây xô thơm." Chu Sở Lan nói.
"Cây xô thơm cũng ăn được sao?"
Lý Trác Diệu hơi ngạc nhiên. Năm ngoái cậu làm một chương trình phỏng vấn người nổi tiếng, được đánh giá khá tốt trên mạng, tập cuối cùng phỏng vấn bà Jo Malone, bà đã chia sẻ câu chuyện về mùi hương cổ điển "Cây xô thơm và Muối biển", còn tự tay pha chế một chai phiên bản giới hạn dành tặng cho cậu.
"Ăn được chứ. Tôi lên núi hái về, sau đó rửa sạch đun lấy nước để nấu xôi, xôi sẽ có màu xanh, thơm hơn xôi trắng thông thường. Cậu có muốn thử loại này không?" Người bán hàng nói.
Lý Trác Diệu gật đầu.
Vài phút sau, món xôi đã xong. Lý Trác Diệu nhận lấy, xé lớp lá tre bọc bên ngoài ra, cắn ngay một miếng. Xôi thực sự rất thơm, gạo nếp Độc Sơn dẻo dai, nấu ra hạt xôi trong suốt, có độ dẻo dai nhưng không dính răng. Hơn nữa còn cuộn với miếng thịt heo thơm ngon, rắc thêm dưa chua và ớt cay tự làm, gói chặt lại, hương vị tuyệt vời.
Chẳng mấy chốc, cậu đã ăn hết hơn nửa gói.
"Mặt cậu dính gì kìa." Chu Sở Lan đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu.
"Gì vậy? Xôi à?" Lý Trác Diệu giơ tay sờ mặt, hình như cũng không sờ thấy gì, lại đưa mu bàn tay lên mặt chùi loạn xạ.
"Đây này, có xôi." Chu Sở Lan đột ngột nắm cổ tay Lý Trác Diệu, nâng tay cậu lên, dùng tay cậu lau sạch khóe miệng, rồi lại nhanh chóng buông ra.
Bàn tay anh rất rộng, cũng rất nóng, lực còn rất mạnh, chỉ nắm một cái đã có thể bao trọn cổ tay Lý Trác Diệu trong lòng bàn tay.
"Xấu hổ quá." Lý Trác Diệu nhìn anh, cảm thấy mình có hơi buồn cười.
Họ bước vào cửa hàng nhuộm sáp, đúng là ở đây có khá nhiều món đồ ưng ý. Lý Trác Diệu mua không ít đồ nhuộm sáp, túi thơm, túi xách, vải vóc v.v., một phần dự định dùng để trang trí biệt thự, phần còn lại định mang về nhà sưu tầm.
Mặt trời dần lên cao, nhiệt độ càng lúc càng nóng, người trên phố cũng càng lúc càng đông.
Phía trước có một khoảng sân nhỏ hình như đang rất náo nhiệt. Một người đàn ông cường tráng kéo chiếc cối đá từ trong cửa hàng ra, bên cạnh dựng hai cái chày gỗ rất to. Xung quanh chen chúc không còn chỗ trống.
"Đây là gì vậy? Qua xem thử chút đi." Lý Trác Diệu chưa từng thấy cảnh tượng này, hào hứng kéo Chu Sở Lan về phía trước.
"Giã bánh dày."
"Có vẻ thú vị đấy." Lý Trác Diệu nhét đồ đạc vào tay Chu Sở Lan, tự xoa xoa tay bước lên phía trước.
"Chú ơi, cái này chơi thế nào, cháu có thể thử không?"
"Được chứ. Hôm nay nếu cậu giã được bánh dày, tôi sẽ cho cậu ăn miễn phí, ăn no nê luôn." Ông chủ hào phóng vỗ ngực cam đoan.
"Ồ, vậy cháu không khách sáo đâu nhé."
Hai tay Lý Trác Diệu nắm lấy một chiếc chày gỗ, cậu không ngờ chiếc chày này nặng hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉ riêng việc nhấc lên thôi đã phải tốn kha khá sức lực. Khi giơ cao nửa chừng, cánh tay đã mỏi nhừ, cậu đành gắng gượng tập trung sức lực, từ từ đập đầu chày xuống, nặng nề nện lên bánh dày vừa mềm vừa dính.
Mới giã một cái, cậu đã thở hổn hển.
Ông chủ tiệm bánh dày cười ha hả, ông ta cầm lấy cái chày còn lại, thuần thục giã bên cạnh, vừa giã vừa ra hiệu cho Lý Trác Diệu quan sát động tác của mình, cơ bắp trên tay ra lực, giơ cao cái chày lên, rồi dùng sức đập xuống.
Lý Trác Diệu bắt chước ông ta giã thêm một cái nữa, đầu chày đập vào mặt cối đá, làm cổ tay cậu tê dại.
Chu Sở Lan đang đứng giữa đám đông, vóc người anh rất cao, cực kỳ nổi bật, Lý Trác Diệu chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy bóng dáng anh.
"Lại đây giúp một tay đi, hôm nay tôi nhất định phải ăn cái bánh dày này cho bằng được." Lý Trác Diệu gọi anh lại.
Chu Sở Lan bước tới, xuyên qua đám đông.
"Vẫn chưa no à?"
"Vấn đề không phải là no hay không. Hôm nay tôi nhất định phải ăn cho bằng được." Khuôn mặt Lý Trác Diệu cực kỳ quả quyết, như thể không phải cậu đang giã bánh dày, mà là đang chuẩn bị cho một trận chiến ác liệt.
"Được thôi."
Chu Sở Lan cởi áo sơ mi đen, thắt chặt quanh eo. Dưới lớp áo sơ mi, anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, có thể nhìn thấy rõ gân cơ trên cánh tay rắn chắc, vô cùng đẹp đẽ. Trên lồng ngực màu đồng cổ vững chãi còn đeo một miếng ngọc hình Bồ Tát xâu bằng dây đen. Tượng Bồ Tát đó không phải kiểu dáng thường thấy trên thị trường, rất đặc biệt, nhưng Lý Trác Diệu lại cảm thấy hơi quen mắt.
"Đứng thẳng lên." Chu Sở Lan vỗ vỗ lưng Lý Trác Diệu, rồi dùng hai tay ôm lấy cậu từ phía sau, bao bọc cậu ở chính giữa. Dáng người Chu Sở Lan rất cao, còn cao hơn Lý Trác Diệu nửa cái đầu, mặt trời buổi sáng đã chạm đỉnh, gương mặt góc nghiêng của anh hắt bóng lên khuôn mặt Lý Trác Diệu, hoàn toàn trùng khít.
Lý Trác Diệu cảm nhận được rất rõ hương gừng thoang thoảng trên người Chu Sở Lan, xen lẫn mùi mằn mặn của mồ hôi, toát ra một sự quyến rũ kỳ lạ.
Một giọt mồ hôi rịn ra từ thái dương Lý Trác Diệu, chảy dọc xuống má phải, bị Chu Sở Lan dùng tay gạt đi.
"Tôi chuẩn bị bắt đầu đây."
Giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, Lý Trác Diệu không kìm được bèn ngẩng mặt lên, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tập trung của Chu Sở Lan. Khi người đàn ông này nghiêm túc, sức hấp dẫn thậm chí còn lớn hơn bình thường.
Hơi thở gấp gáp của Chu Sở Lan phả tới ngay sau tai cậu, khi áp sát thì rất nóng, khi xa cách một chút lại mát lạnh. Cơ thể anh dán chặt vào Lý Trác Diệu, lồng ngực nóng bỏng, như thể có quả cầu lửa đang bốc cháy, một lúc sau đã thấm đẫm mồ hôi mặn chát, làm ướt áo ba lỗ màu xám của anh, rồi hòa lẫn với mồ hôi của chính Lý Trác Diệu, ngấm ẩm cả áo thun trắng của cậu.
Cơ bắp hai người cọ xát theo từng động tác lên xuống, rất nhanh, quần áo đều đã ướt đẫm mồ hôi, không phân biệt được mồ hôi của ai mời gọi ai trước.
Trong vòng tay Chu Sở Lan, Lý Trác Diệu hoàn toàn mất tập trung, khi chiếc chày được giơ lên, cậu cảm thấy mình như một con chim ưng bay cao, khi hạ xuống, lại như một con chim sẻ lao vút, vui vẻ đến nỗi muốn hét lên thật lớn.