Chu Sở Lan nhanh chóng lùi lại, anh chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn đậu trên mặt nước.

"Sốt cao như vậy mà vẫn cứng miệng lắm. Xem ra sắp khỏi rồi." Anh hờ hững nói, rồi quay người đi lên gác xép.

Thuốc hạ sốt bắt đầu dần có tác dụng, cơn buồn ngủ ập đến, Lý Trác Diệu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả đêm không mơ mộng gì, ngủ rất say.

Khi thức dậy trời đã sáng choang. Cậu tỉnh táo hẳn, cũng hoàn toàn hạ sốt, nhìn qua đồng hồ, đã 8 giờ 20 phút rồi.

Lý Trác Diệu vội vàng thay quần áo của mình, đẩy cửa đi ra ngoài. Cao Tuấn, bạn thân từ nhỏ của cậu, sẽ đến đây vào sáng nay, cậu ta là kiến trúc sư thiết kế nhà, họ cần gặp nhau để bàn bạc phương án bố trí dựng cảnh. Về cơ bản, biệt thự tre gỗ trên núi dùng cho khách mời ghi hình ở đã được xây dựng xong, chỉ còn thiết kế và bài trí nội thất.

"Tôi phải đi đây, còn có việc." Lý Trác Diệu vừa nói vừa mặc chiếc áo gió màu đen của mình, luồn tay vào ống tay áo, kéo phéc-mơ-tuya lên.

"Được." Chu Sở Lan đang cầm cây chổi quét sân, không ngẩng đầu lên.

Phút chốc, ánh sáng trong mắt Lý Trác Diệu trở nên hơi u ám. Cậu bèn quay đầu đi, chợt nhìn thấy cháo và đồ ăn nhẹ được bày sẵn trên mặt bàn, còn có một phần bữa sáng đang đặt yên vị ở đó. Cậu cúi đầu bước nhanh đến trước bàn ăn, chỉ vào bát cháo kê trên bàn nói: "Đây là phần của tôi phải không?"

"Chưa ai động vào, là của cậu đấy." Chu Sở Lan vẫn rất hờ hững.

Lý Trác Diệu bưng bát cháo kê lên ngửa cổ uống, có hơi nóng nhưng cũng không buồn để ý. Uống hết bát cháo trong hai phút, cầm thêm một quả trứng luộc, vừa đi vừa bóc vỏ, sau đó nhét vào miệng, còn bị nghẹn một cái.

"Lốp xe đã vá xong cả rồi, cậu cứ yên tâm lên đường đi." Chu Sở Lan hất cằm về phía chiếc Passat màu đen.

"Cảm ơn."

Vừa đi được hai bước, Lý Trác Diệu đã quay lại thêm lần nữa. Hai lần quay đầu vội vã khiến sau lưng cậu toát ra một lớp mồ hôi lấm tấm.

"Còn chuyện gì không?"

"Kết bạn WeChat nhé, ông chủ Chu. Lần sau tôi lại đến ủng hộ anh."

Cậu rút điện thoại ra, vẫy vẫy tín hiệu internet đầy vạch, "Hôm nay tốc độ mạng của tôi tốt đấy."

Chu Sở Lan thờ ơ mở mã QR của mình, Lý Trác Diệu gửi yêu cầu kết bạn, cho đến khi WeChat phát ra tiếng "bíp" báo hiệu, vị trí trên cùng trong giao diện trò chuyện của cậu đã biến thành Chu Sở Lan thì mới yên tâm.

"Vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại."

"Ừ."

Cậu đi ra cửa chuẩn bị lái xe, phát hiện toàn bộ nội thất trong xe đều sạch sẽ, như thể đã được lau chùi. Quay đầu nhìn lại, Chu Sở Lan đã vào nhà.

Lý Trác Diệu cúi đầu, bất chợt mỉm cười. Cậu đạp ga, chiếc Passat màu đen phóng đi, cuốn theo một chút cát bụi trên đường.

Dọc đường nghĩ về Chu Sở Lan, trong lòng Lý Trác Diệu càng lúc càng dâng lên một cảm giác khó tả. Thậm chí cậu đã nhận ra cảm giác này ngay từ lần đầu tiên gặp anh. Nhưng trong lòng Lý Trác Diệu lại giống như một bãi tuyết trống trải, rất đỗi mơ hồ.

"Trong vụ tai nạn bảy năm trước, rốt cuộc mình đã quên điều gì." Cậu lẩm bẩm, nhưng vẫn chẳng có manh mối nào.

Khi Lý Trác Diệu đến khách sạn Tân Vinh, Cao Tuấn đang đợi cậu ở quầy lễ tân, vừa gặp đã đấm một cú vào vai cậu.

"Thằng này, sao bây giờ mới đến."

Cao Tuấn và Lý Trác Diệu học cùng lớp từ tiểu học cho đến hết trung học, sau đó cậu ta đi Seoul học đại học, ngành thiết kế nghệ thuật. Còn Lý Trác Diệu thì đến Đại học Quảng Việt. Hai năm trước khi về nước, hai người mới gặp lại nhau.

"Kết quả cũng ổn. Đúng là vẫn phải dùng kết cấu tre gỗ thì mới có thưởng thức."

Lý Trác Diệu kéo Cao Tuấn vào phòng họp của khách sạn, chiếu PPT cho cậu ta xem.

Khách sạn Tân Vinh là khách sạn cao cấp nhất trong thị trấn, đạt bốn sao, được một thương nhân Quảng Đông từng đến đây du lịch tài trợ xây dựng. Quảng Châu cũng là đối tác hỗ trợ của Độc Sơn, các đường phố lớn nhỏ đều treo đầy khẩu hiệu đỏ "Việt Kiềm thân thiết một nhà".

Đây cũng chính là lý do trước đây Lý Trác Diệu chọn Quý Châu làm địa điểm ghi hình cho chương trình truyền hình thực tế. Nếu được đánh giá tốt, còn có thể kéo theo một làn sóng thu nhập đến từ du lịch cho địa phương. Trách nhiệm xã hội là nguyên tắc mà người làm truyền hình như cậu luôn thực hiện trong nhiều năm qua.

Khi trợ lý Tạ Quân thử đề xuất quê hương Độc Sơn của mình, còn gửi thêm cho cậu một số ảnh chụp phong cảnh, Lý Trác Diệu vốn tìm kiếm địa điểm quay phim suốt nửa năm nhưng vẫn chưa chọn được nơi ưng ý, ánh mắt cậu đã sáng rực lên ngay lập tức.

"Nơi này không tệ. Ở đâu vậy?" Lý Trác Diệu lật đi lật lại mấy tấm ảnh này.

"Sếp à, đây là Quý Châu, huyện Độc Sơn quê em."

Núi non trong ảnh không cao lắm, đỉnh núi cũng rất bằng phẳng, tầm nhìn vô cùng rộng mở, có thể nhìn thấy dãy núi trùng điệp ở xa xa. Do độ cao so với mực nước biển nên sương mù cũng thường quấn quýt ở đây, khi thời tiết đẹp sẽ nhanh chóng tan đi bớt, trên núi có rất nhiều cây thông đuôi ngựa, lá thông dưới nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng tựa như bờm ngựa lấp lánh.

"Cũng có cảm giác mà anh đang cần tìm. Vài ngày nữa anh sẽ đến khảo sát xem sao."

Sau đó đã chọn nơi này làm địa điểm quay phim. Chính quyền địa phương mừng phát khóc, nói rằng đã bắt đầu sửa đường từ vài tháng trước. Bởi vì ngọn núi đó chưa được khai thác, từ chân núi lên đỉnh núi thậm chí còn chưa có một con đường.

Vốn dĩ lần này Tạ Quân định đi cùng Lý Trác Diệu, nhưng mẹ cậu ấy đột nhiên bị viêm ruột thừa phải nhập viện, lại đúng mùa vụ bận rộn, trong nhà không có ai chăm sóc. Lý Trác Diệu đã cho cậu ấy vài ngày nghỉ có lương để vào viện chăm sóc mẹ.

"Xin lỗi sếp. Em xong việc sẽ trở lại ngay."

Tạ Quân cũng là sinh viên Đại học Quảng Việt, kém Lý Trác Diệu mấy khóa. Mùa xuân năm 2019, Lý Trác Diệu được mời về trường xưa tổ chức buổi nói chuyện, lúc đó cậu đã là đạo diễn chương trình truyền hình thực tế có tiếng trong giới. Nói chuyện xong đúng lúc đến bữa tối, cậu từ chối bữa tiệc chào đón mà lãnh đạo trường chuẩn bị riêng cho mình, đi thẳng đến căng tin số 3 của trường ăn cơm.

Căng tin số 3 nằm ngay cạnh ký túc xá đại học năm xưa của cậu, cũng là căng tin mà cậu thường xuyên lui tới nhất trong thời gian học ở trường. Lý Trác Diệu không đói lắm, đi một vòng, định mua một phần bánh cuốn. Có một cậu nhóc vừa học vừa làm đang đứng ở quầy bánh cuốn, áo trắng mũ trắng, diện mạo sạch sẽ.

Đôi mắt không chịu khuất phục.

Lý Trác Diệu cảm thấy dường như đã bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc này ở đâu đó. Nhưng cậu không nhớ ra được.

Bảy năm trước cậu từng gặp một vụ cướp, bị tên cướp đánh vào đầu, chấn thương sọ não nghiêm trọng, khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, lúc mới đầu thậm chí còn không nhận ra nổi ba mẹ. Sau đó trải qua quá trình điều trị đánh thức ký ức lâu dài, mới dần dần nhớ lại tất cả.

Nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy trống rỗng trong lòng, như thể đã quên đi một người quan trọng.

Dù vậy, Lý Trác Diệu cũng không chắc chắn lắm. Sau khi hồi phục, cậu đã trở lại cuộc sống bình thường, mọi thứ đều rất suôn sẻ. Cậu nhớ được những người quen, kết giao thêm với người lạ, cuộc sống cứ thế tiến lên theo quy củ, hết sức trôi chảy.

Chỉ là nhiều năm qua cậu không có tâm trí yêu đương, quả thật gia đình cũng đã vội vàng giục giã. Ba mẹ sắp xếp cho cậu đi xem mắt vài lần, cậu đều ngoảnh mặt làm ngơ cô gái đối diện. Cậu không nói cho ba mẹ biết về xu hướng tính dục của mình, ngại phiền phức. Lần nào cũng thẳng thừng né tránh.

Đây là hai điều phiền não duy nhất trong cuộc đời vốn thuận buồm xuôi gió của cậu.

Chỉ khi nhìn thấy Tạ Quân ở căng tin ngày đó, lần đầu tiên Lý Trác Diệu mới có cảm giác quen thuộc. Từ dạo ấy, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng ký ức của mình hẳn đã khuyết đi một phần, có lẽ vẫn còn một người quen nào đó mà cậu không nhớ, cũng có đôi mắt giống như Tạ Quân.

Sau đó cậu tài trợ cho cậu nhóc tên Tạ Quân này, cậu nhóc cũng học cùng khoa với cậu. Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu nhóc đến làm trợ lý đạo diễn cho cậu. Cậu cũng bắt đầu từ từ dạy cậu nhóc một số kiến thức về các chương trình.

Lần chọn địa điểm này, Tạ Quân đã giúp cậu rất nhiều.

"Cảm ơn nhiều lắm. Đạo diễn Lý nổi tiếng như vậy mà lại chọn đến nơi này của chúng tôi, vừa hay cậu cũng là người Quảng Châu, Quảng Châu vẫn luôn hỗ trợ kinh tế cho Độc Sơn chúng tôi. Hôm nay thật sự là Quảng Đông - Quý Châu một nhà, thêm tình thêm nghĩa."

Ông chủ tịch huyện rất chân thành, nắm chặt tay Lý Trác Diệu không buông, xúc động bắt đầu kể về lịch sử Độc Sơn, nói đến đoạn cuối thậm chí còn rơm rớm nước mắt.

"Nếu có điều gì cần chúng tôi hợp tác, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết mình."

"Cảm ơn Chủ tịch Trịnh."

Lý Trác Diệu cực kỳ cảm động. Cậu cũng chưa từng dành nhiều công sức cho chương trình nào như vậy. Từ ý tưởng, kịch bản, cho đến việc lựa chọn nghệ sĩ, thậm chí là xây dựng căn biệt thự kia, cậu đều tự kiểm tra và đóng góp. Ngay cả kiến trúc sư thiết kế biệt thự cũng là cậu tự đi tìm, kéo Cao Tuấn về.

"Mình thấy tổng thể khá ổn. Chỉ còn vài điểm bố trí cần phải cân nhắc kỹ càng." Cao Tuấn vừa xem vừa ghi chép gì đó vào sổ tay. Xem xong PPT, cậu ta gập sổ lại, nhét vào ba lô.

"Đi, cùng mình lên núi xem thử nào."

Lý Trác Diệu lái xe chở Cao Tuấn lên núi. Hôm nay thời tiết rất đẹp, đã cảm nhận được cái nóng của mùa hè, bầu trời xanh ngắt lạ thường, giữa núi rừng có vài cây cổ thụ vươn cao, nhìn từ xa giống như đang muốn xuyên thủng tầng mây vậy.

"Đúng là nơi tốt, cậu tìm được ở đâu vậy." Cao Tuấn ngắm cảnh dọc đường, cảm thán.

"Quê cậu trợ lý họ Tạ của mình ở đây."

"Là Tạ Quân, cậu sinh viên được cậu tài trợ ấy à? Tốt nghiệp rồi?"

"Tốt nghiệp một năm rồi."

"Vậy, cậu đã tìm thấy người đó chưa. Người mà cậu vẫn nói có cảm giác rất giống Tiểu Tạ ấy."

"Chưa. Nói thật, thậm chí mình còn chẳng biết chắc người đó có tồn tại hay không." Lý Trác Diệu nhìn về phía xa, tầm mắt phủ đầy những con đường núi quanh co.

Cao Tuấn thở dài, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, rồi lại đưa tay ra ngoài cửa sổ gạt tàn thuốc, ngay lập tức, tro bụi theo gió bay tạt về phía sau.

"Theo mình, cảm giác không đánh lừa cậu đâu, chắc chắn người này có tồn tại. Cậu không nhớ ra, có thể bởi vì anh ta còn chưa xuất hiện. Cậu quên rồi sao, ngay cả mình cũng phải chạy đến bệnh viện thăm cậu, sau đó từ từ trò chuyện với cậu, cậu mới dần nhớ ra được."

"Ừ, nói chuyện này sau đi. Đến nơi rồi."

Xe dừng lại ở một khoảng đất trống dưới đỉnh núi. Cách đó vài trăm mét, một căn nhà panel tạm thời đã được dựng lên, dùng làm phòng điều khiển trung tâm cho đạo diễn. Một dãy nhà panel khác phía dưới sườn núi vẫn đang trong quá trình xây dựng.

"Dãy nhà panel này dùng làm nhà bếp, phòng ăn, ký túc xá, còn có kho chứa thực phẩm và thuốc. Hơn 100 nhân viên công tác đều sẽ phải ở đây trong hai tháng quay phim." Lý Trác Diệu chỉ cho Cao Tuấn xem dãy nhà trắng cách đó không xa, rồi dẫn cậu ta vào nhà.

Biệt thự có kết cấu tre gỗ, vừa bước vào đã cảm nhận được hương thơm tự nhiên. Bên trái có một cửa sổ sát đất rộng lớn, qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy hoàng hôn bên ngoài. Phòng khách, nhà bếp, phòng ăn đều được thiết kế thông nhau, ở giữa còn có một chiếc lò sưởi lớn.

"Căn nhà không tệ. Chỉ còn thiếu vài nét đặc trưng của địa phương."

Cao Tuấn đi lại hai vòng trong nhà, chỉ vào bức tường trống trơn.

"Chẳng phải nơi này là miền Nam Quý Châu sao, có thể mua vài món đồ của người Bố Y và người Mèo không?"

Tiếp tục sờ vào mấy cây cột gỗ trong phòng.

"Trên này buộc thêm một ít lúa mì, hay vài trái ớt gì đó cũng rất phù hợp, tốt nhất là những nông sản đặc trưng của vùng này."

Cao Tuấn nói mỗi thứ một ít, Lý Trác Diệu cẩn thận ghi lại hết. Đến khi xem xét xong toàn bộ cách bài trí của căn biệt thự, trời đã chập tối.

"Xuống núi thôi, không còn sớm nữa. Mình sẽ đi mua vài món đồ, cậu cũng mua thêm một số đặc sản địa phương nhé."

"Được, mình sẽ tìm thử."

"Tốt nhất là hỏi một người địa phương đáng tin cậy."

Trước mắt Lý Trác Diệu bỗng hiện lên gương mặt của Chu Sở Lan, khóe miệng không kìm được thoáng cong lên.

"Nhanh xuống núi đi, còn đứng đây cười ngớ ngẩn gì vậy."

"Đi thôi đi thôi."

Hai người xuống núi, về đến khách sạn vừa kịp bữa tối, ăn một bữa ngon lành.

Sau bữa tối, thời tiết không còn nóng nực như buổi trưa nữa, cơn gió thổi vào rất mát mẻ dễ chịu. Lý Trác Diệu đứng trên ban công, vừa hút thuốc vừa ngắm khung cảnh bên ngoài, vòng khói mỏng manh bay lên rồi tan biến, bầu trời tràn ngập ánh sao càng trở nên rõ ràng hơn.

Ở thành phố không thể nhìn thấy nhiều sao như vậy, bầu trời đầy sao và dải ngân hà đẹp đẽ thế này là phong cảnh chỉ có tại vùng nông thôn.

Thuốc lá cậu đang dùng cũng là của địa phương, một nhãn hiệu tên là "Quý Yên", dòng "Tình yêu màu xanh" giá 22 đồng một gói, khắp bao bì toàn là màu xanh, lúc đầu có hơi gắt, quen rồi thì thấy rất dễ hút. Lý Trác Diệu khá thích loại thuốc này, khi về định mua hai cây mang đi.

Cậu lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè của Chu Sở Lan. Ảnh đại diện của Chu Sở Lan chỉ là một màu đen tuyền, dòng thời gian hiển thị quyền xem các bài viết trong nửa năm, không cập nhật nhiều, chỉ toàn những tấm ảnh về mức tăng giá xăng dầu, quảng cáo về các hoạt động của trạm xăng.

"Có ở đó không? Muốn nhờ anh giúp một việc."

Lý Trác Diệu gõ mấy chữ này, thấy không ổn lắm, lại xóa từng chữ một.

"Đoàn phim đã xây dựng một biệt thự trên núi để làm địa điểm quay, kiến trúc sư nói trang trí nội thất bên trong biệt thự còn thiếu nét đặc trưng của địa phương. Anh có thể xem giúp được không?"

Cậu gõ dòng chữ này liền một mạch, rồi căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Mười mấy phút sau, thấy màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập", Lý Trác Diệu giật mình, cậu vừa giơ điện thoại lên trước mặt muốn nhìn thật rõ câu trả lời của Chu Sở Lan, tin nhắn của đối phương đã được gửi tới.

Một câu rất ngắn gọn.

"Tôi giới thiệu cho cậu người bạn này. Cậu hỏi anh ấy."

Tin nhắn tiếp theo, anh chuyển tiếp danh thiếp của một người bạn, biệt danh của người đó là "Thiết Kế Mộc Thần · Độc Sơn".

"Tôi không muốn tìm studio kiểu này, không đáng tin."

"Anh ấy khá chuyên nghiệp."

"Tôi không add người đó đâu."

Lý Trác Diệu hơi bực bội, dứt khoát cầm điện thoại lên gọi một cuộc qua WeChat.

Chu Sở Lan không nghe máy. Lý Trác Diệu nghĩ, anh lại không để ý đến mình rồi.

Người này giống như sương mù bảng lảng trên núi, khi muốn xuất hiện thì xuất hiện, khi không muốn xuất hiện thì để mặc Lý Trác Diệu một mình ở lưng chừng núi, tìm mãi cũng giấu mình không chịu gặp.

Tiếng chuông reo hồi lâu, lâu đến nỗi Lý Trác Diệu tưởng chừng sẽ tự động cúp máy, chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên trong ống nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play