"Không có." Chu Sở Lan trả lời nhanh chóng một cách khác thường. Khi anh ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lý Trác Diệu, lại vội vàng né tránh.
"Ồ, vậy có lẽ tôi đã nhầm. Dù sao tôi cũng mới đến đây lần đầu."
"Đúng vậy, dù sao cậu cũng mới đến đây lần đầu." Chu Sở Lan cúi đầu ăn mì, rất nhanh, tô mì đã gần cạn, chỉ còn lại chút nước trong và một lát hành lá xắt nhỏ đơn độc nổi lên trên bề mặt.
Lúc này, cơn mưa cũng bắt đầu trở nên nặng hạt hơn, gió cuốn theo những hạt mưa không ngừng va đập vào mái hiên, rồi nhanh chóng tí tách từ trên hiên nhà rơi xuống.
Chu Sở Lan đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn, nhìn cơn mưa này và dường như còn suy tư gì đó.
"Trong núi mà mưa, đường sẽ trơn lắm, đi đường đêm cũng nguy hiểm. Nếu không chê, hôm nay cứ ở lại đây một đêm, đến ngày mai hãy đi." Ba Chu Sở Lan nói.
Tay Chu Sở Lan đang dọn bàn hơi khựng lại.
Lý Trác Diệu suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Nghĩ ngợi chốc lát, cậu lại móc hai trăm đồng từ trong ví ra đưa cho ba Chu Sở Lan, ông liên tục từ chối.
"Không được, không được."
"Nếu cậu muốn ở lại đây, thì hãy cất tiền đi." Chu Sở Lan lạnh lùng để lại một câu, dùng tô đựng mì thịt dê gom hết bát đĩa trên bàn, quay người đi vào bếp. Trong bếp nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy, bát sứ, bát thép, đũa gỗ và thau sắt hỗn loạn va chạm vào nhau.
"Hôm nay không biết nó làm sao nữa, bình thường không như vậy đâu, xin lỗi nhé." Ba Chu Sở Lan có vẻ hơi áy náy nói.
"Không sao." Lý Trác Diệu lặng lẽ cất hai tờ tiền về, thầm mắng mình một câu trong lòng.
"Sao còn chưa vào phòng?" Chu Sở Lan từ nhà bếp đi ra, hai tay ướt đẫm, ngón tay bị nước lạnh làm cho đỏ ửng, anh chỉ vào căn phòng trong sân.
"Ba tôi ở căn phòng sát bếp này. Trong sân còn một phòng là của tôi, tối nay cậu ngủ với tôi ở đó."
"Phòng" mà Chu Sở Lan nhắc đến là một dãy ba phòng ở góc phía đông bắc trạm xăng, chính giữa là phòng khách, bên trái là phòng ngủ có gác xép, phòng bên phải kéo rèm cửa, không nhìn thấy bên trong.
Anh dẫn Lý Trác Diệu vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, sau đó tự mình lấy ấm nước ra bắt đầu đun.
"Xin lỗi về chuyện vừa rồi." Lý Trác Diệu thoáng ngượng ngùng, "Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi."
"Không sao."
Phòng khách được dọn dẹp cực kỳ gọn gàng, trên tường treo khá nhiều tranh trang trí. Lý Trác Diệu lại gần xem thử, phát hiện những bức tranh này đều được vẽ tay, góc phải phía dưới đều có một chữ ký "Lan". Sau đó cậu nhìn kỹ hơn, càng nhìn càng kinh ngạc về trình độ vẽ tranh, từng nét bút đều thể hiện kỹ thuật điêu luyện, hoàn toàn không phải tác phẩm nghiệp dư. Phong cách vẽ vô cùng đặc trưng, màu sắc rực rỡ, hơi giống phong cách của Chagall, cực kỳ sống động.
Nhưng nhìn Chu Sở Lan, cả người anh đều toát lên vẻ nhạt nhòa.
"Anh từng học vẽ à?"
"Ừ. Hồi đại học từng học chuyên ngành Mỹ thuật."
"Vậy anh có từng nghĩ đến việc ra ngoài ngắm nhìn thế giới không?"
"Tôi không ra ngoài được nữa." Chu Sở Lan lắc đầu, nhìn một bức tranh treo trên tường, đôi mắt anh mang theo nét u buồn tĩnh lặng.
"Sức khỏe ba tôi không tốt."
Đó là bức tranh mang đậm dấu ấn nghệ thuật nhất trên cả bức tường. Trong tranh là một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên tảng đá đọc sách. Xung quanh là cánh đồng xanh ngát, trên mặt đất nở đầy hoa trắng.
"Bức tranh này rất đặc biệt." Lý Trác Diệu bước lên phía trước, nhìn một lúc rồi bắt đầu cười, chỉ vào người đàn ông trẻ trong tranh, quay đầu nói với Chu Sở Lan, "Sao bóng dáng người này lại hơi giống tôi vậy nhỉ."
"Chỉ là trùng hợp thôi." Chu Sở Lan giơ ngón cái ra, dùng đầu ngón tay lau sạch một vết bẩn trên mặt kính bên ngoài.
"Đây là ai vậy?"
"Cũng giống như anh, là khách đến trạm xăng."
"Vậy có thể tặng tôi một bức không?" Lý Trác Diệu tiến lại gần, nói nửa đùa nửa thật.
"Được."
Lý Trác Diệu vui mừng ra mặt, vừa định cảm ơn, mũi bỗng ngứa ngáy rồi hắt hơi một cái, tự nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh, vừa xoa xoa cánh tay để sưởi ấm, vừa hỏi "Nhà anh có thuốc cảm không?", cậu khịt khịt mũi, giọng nói đã bắt đầu hơi nghẹt.
"Ban nãy dính mưa, hình như tôi bị cảm rồi."
Lúc này, nước đã sôi, ấm đun nước phát ra một tiếng "cách" khi tự động ngắt điện.
Chu Sở Lan xé một gói thuốc cảm Hoàng Liên cho vào cốc thủy tinh, rồi rót thêm nước, nước trong cốc bắt đầu chuyển sang màu nâu vàng. Anh lại lấy từ ngăn kéo ra một gói đường phèn, bóc một viên nhỏ thả vào cốc, dùng thìa khuấy đều, thìa sắt chạm vào thành cốc thủy tinh, phát ra những thanh âm gần giống như tiếng leng keng của chuông gió.
"Cậu muốn đi đâu để vẽ." Anh tiếp tục câu chuyện vừa rồi, động tác khuấy trên tay không ngừng.
"Nơi trong bức tranh đó, có xa không?"
"Không xa. Đó là ruộng gừng nhà tôi, ngay phía sau đây thôi."
"Vậy những bông hoa trắng đó đều là hoa gừng à? Gừng cũng sẽ nở hoa sao?"
Lý Trác Diệu có chút ngạc nhiên thú vị. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy hoa gừng, càng không ngờ rằng cây gừng thoạt nhìn chẳng có vẻ gì đáng chú ý, khi nở hoa lại đẹp đến vậy.
"Đúng vậy, nhưng phải đến tháng 7, tháng 8 mới nở."
"Ồ, hơi tiếc nhỉ."
Chu Sở Lan cất thìa đi, dùng tay thử nhiệt độ ở thành cốc, sau đó đưa cốc nước cho Lý Trác Diệu.
"Uống đi."
"Cảm ơn."
Lý Trác Diệu không uống được thuốc đắng, lần nào cũng phải thêm đường. Cậu nuốt một ngụm nước thuốc trong cốc, vị ngọt của đường phèn đã che đi bảy tám phần vị đắng của hoàng liên, thuốc ấm chảy qua cổ họng lan tỏa khắp cơ thể cậu, thật ấm áp.
"Phòng tắm ở bên kia, ngay cạnh phòng ngủ. Tối nay cậu ngủ dưới này, tôi ngủ trên tầng."
Chu Sở Lan tìm một cái áo thun trắng ngắn tay, một cái quần thể thao màu xám và một cái khăn tắm mới đưa cho cậu.
"Khăn và quần áo đều là đồ mới, đã giặt qua rồi."
Anh vừa nói, vừa dùng tay mở bao bì chiếc bàn chải đánh răng lông mềm màu xanh lá cây, dùng nước sôi rửa đi rửa lại nhiều lần. Sau đó lắc lắc nước trên bàn chải, đưa cho Lý Trác Diệu.
Lý Trác Diệu cầm những thứ này, đẩy cửa phòng tắm, bên trong rất rộng rãi, cũng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên kệ đặt một chai sữa tắm gừng, cậu cầm lên lắc lắc, vẫn còn hơn nửa chai, bên ngoài chai cũng được lau chùi sạch sẽ. Trên tường còn dán gạch tranh, đều là tác phẩm của Chu Sở Lan.
Cả phòng tắm tràn ngập mùi gừng nhẹ nhàng, hơi đắng nhưng ấm áp. Trên người Chu Sở Lan cũng có mùi này. Giờ đây Lý Trác Diệu đắm mình trong mùi hương dễ chịu này, cậu nhận ra một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.
Như thể mùi gừng này đã cùng cậu đi qua rất nhiều nơi, cùng cậu học xong đại học ở Quảng Châu, băng qua từng ngóc ngách của phường Vĩnh Khánh, từ đường Trần Gia, đảo Sa Diện, ngắm nhìn tháp Quảng Châu, đồng hành cùng cậu vượt đại dương đến New York học thạc sĩ, và giờ đây lại bao lấy cậu đến tận Quý Châu.
Nhưng trước đây cậu không quen biết Chu Sở Lan. Chai sữa tắm gừng này thoạt nhìn cũng chỉ là một nhãn hiệu lặt vặt của địa phương, cậu chưa từng thấy bao giờ.
Nước nóng chảy dọc xuống theo mái tóc Lý Trác Diệu, cậu lau mặt, cảm thấy cả người dường như nhẹ bẫng. Sau khi lau khô người, cậu thay quần áo Chu Sở Lan đưa, từ cổ áo tỏa ra mùi bột giặt oải hương, xông thẳng vào mũi.
Lý Trác Diệu quay về phòng ngủ, đèn trần trong phòng đang bật, chắc là Chu Sở Lan để lại cho cậu, ánh sáng vàng dịu rọi xuống cực kỳ ấm áp. Ở trong góc có một cầu thang nối với tầng trên, từ trên lầu truyền xuống tiếng vòi hoa sen, chắc là Chu Sở Lan đang tắm.
Lý Trác Diệu nằm trên giường, trước khi tiếng động từ tầng trên dừng lại, trái tim cậu vẫn rộn vang loạn nhịp. Sờ lên mặt, cũng hơi nóng. Cậu trở mình trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đêm xuống nhiệt độ còn khá thấp, cậu đành kéo chăn cao hơn một chút, trong chăn tràn ngập mùi hương của Chu Sở Lan, mang theo mùi gừng nhẹ nhàng hơi the đắng, rất an tâm. Lý Trác Diệu được bao bọc chặt chẽ trong mùi hương ấy, ngủ thiếp đi rất nhanh.
Cậu chìm vào một giấc mơ thật sâu, mơ thấy mình tập tễnh bước đi giữa sa mạc, vừa mệt vừa nóng, cổ họng khát khô. Bỗng nhiên trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, từng giọt mưa rơi xuống đôi môi cậu rất đỗi dịu dàng.
Lý Trác Diệu mở mắt, nhận ra trên trán mình đang đắp một chiếc khăn lạnh, Chu Sở Lan đang dùng tăm bông thấm nước, chấm ẩm đôi môi khô nứt của cậu từng chút từng chút một.
"Cậu sốt rồi. Đây, thuốc hạ sốt." Chu Sở Lan mở lòng bàn tay ra, ở trong có một viên thuốc màu trắng, tay kia cầm cốc nước ấm.
Lý Trác Diệu chống tay lên đầu giường ngồi dậy, đầu óc nặng nề choáng váng. Chóp mũi vừa áp đến gần lòng bàn tay Chu Sở Lan, cậu đã nhăn mày.
"Hình như rất đắng, không muốn uống."
Vừa nói xong đã quay mặt đi, giống như một chú mèo con bị ép ăn bông cải xanh.
"Anh có đường không, cho tôi ăn một viên trước. Thuốc đắng tôi nuốt không trôi."
Chu Sở Lan thở dài, đặt cốc nước lên bàn, rồi lại móc từ túi quần ra một viên kẹo vị dâu tây vỏ màu hồng, trên bao bì còn vẽ hình bươm bướm, xé giấy gói đưa cho cậu.
Lý Trác Diệu sốt đến nỗi cả gương mặt đều đỏ bừng, làm cho đôi mắt càng thêm long lanh ngấn nước. Cậu cúi người, chậm rãi ghé đầu tới, định ngậm viên kẹo từ trên tay Chu Sở Lan. Cả người đang sốt, hơi thở cũng nóng bỏng, hơi nóng từ răng môi cậu phả vào lòng bàn tay Chu Sở Lan, cơ thể Chu Sở Lan khẽ cựa quậy, tấm lưng anh bỗng nhiên thẳng đứng.
"Đừng cử động." Lý Trác Diệu đưa tay nắm lấy cánh tay Chu Sở Lan, kéo về phía mình, rồi cúi đầu ngậm lấy viên kẹo đó, đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay Chu Sở Lan.
Lần này Chu Sở Lan không động đậy, lòng bàn tay anh trở nên ướt át.
"Anh là đàn ông, sao lại mua kẹo dâu tây?"
Lý Trác Diệu ngậm kẹo trong miệng, nói năng không rõ ràng, nhưng đôi mắt dưới ánh đèn lại sáng rực một cách lạ thường.
"Người khác cho."
"Nam hay nữ? Chắc là con gái nhỉ?"
"Ừ."
Lý Trác Diệu nhíu mày, gò má còn đỏ hơn cả lúc nãy, hơi thở phả ra cũng nóng hơn. Một tiếng "rắc" vang lên, cậu cắn viên kẹo thành hai nửa.
Viên kẹo vị dâu tây càng ngọt gắt hơn, vị ngọt thiêu đốt giống như con giun đất, chui vào trong tim cậu. Giây tiếp theo, cậu cúi người nhổ kẹo vào thùng rác.
"Quá ngọt, không muốn ăn."
Lý Trác Diệu dùng mu bàn tay lau vệt đường ở khóe miệng, rồi lại quay về phía Chu Sở Lan.
"Đưa thuốc hạ sốt cho tôi."
Chu Sở Lan ngẩn người hai giây, sau đó đưa viên thuốc hạ sốt trong tay ra trước mặt Lý Trác Diệu. Lý Trác Diệu định dùng miệng ngậm lấy theo thói quen, lại nghĩ đến viên kẹo vừa rồi, chợt thấy hơi khó chịu, bèn giơ tay nhón lấy viên thuốc đó bỏ thẳng vào miệng, rồi cầm cốc nước lên bắt đầu uống ừng ực.
Uống nước quá nhanh, cậu bị sặc, ho sù sụ một hồi, viên thuốc chưa nuốt hết gặp nước bắt đầu tan ra ở sâu trong cổ họng, vị đắng cực kỳ gay gắt lập tức lan toả khắp khoang miệng, đắng đến nỗi cậu gần như không thể chịu nổi.
Vật lộn một hồi lâu mới dừng lại. Cậu hơi kiệt sức, ngả người ra sau, dựa lên đầu giường bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Sở Lan ngồi ở đó cũng không nói không rằng.
"Tôi uống thuốc xong rồi... anh lên lầu nghỉ ngơi đi."
Vẫn là Lý Trác Diệu phá vỡ sự im lặng trước, khi nói chuyện cậu lười mở mắt.
Một bàn tay lặng lẽ đặt lên trán cậu. Bàn tay thật rộng lớn, nhưng lòng bàn tay lại rất lạnh.
Cậu mở mắt ra, phía trước là khuôn mặt Chu Sở Lan, cực kỳ yên tĩnh, không một gợn sóng.
Lý Trác Diệu giơ tay gỡ bàn tay Chu Sở Lan đang đặt trên trán mình xuống.
"Tay anh lạnh quá, không đo nhiệt độ được đâu. Bỏ xuống đi."
Cậu vô tình ngước mắt lên, lại thấy khuôn mặt Chu Sở Lan đang tiến đến ngày càng gần. Lý Trác Diệu sững sờ tại chỗ, khuôn mặt đẹp trai đó hệt như một lưỡi dao sắc bén, ép thẳng tới sát gần cậu.
Chu Sở Lan áp trán mình lên trán Lý Trác Diệu, khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí Lý Trác Diệu còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả lên chóp mũi mình. Gần hơn chút nữa, hẳn là họ sẽ hôn môi.
Trong cơn mê man, cậu thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh mình hôn Chu Sở Lan, tim đập thình thịch, đôi môi vô thức hé mở, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ xíu.
Lời tác giả:
Viên kẹo dâu tây: ? Cậu cao quý lắm, cậu giỏi lắm