“Dữu Dữu thật thông minh, thế mà lại nghĩ ra được phương thức đó để công lược bọn họ… Nhưng mà như vậy Dữu Dữu lại không cần tôi nữa! Dữu Dữu đã lâu rồi không nhờ tôi giúp gì cả!”

Rõ ràng là giọng máy móc nên phải vững vàng không gợn sóng, vậy mà lại mang theo cảm giác ủy khuất quỷ dị.

“Sao có thể, chẳng phải cậu vẫn luôn giúp tôi theo dõi bọn họ sao? Còn mấy tin tức kia, không phải cũng đều do Quất Bảo nói cho tôi à?”

Khương Kiến Nguyệt thuần thục trấn an tồn tại trong đầu, tay lại cẩn thận xách túi giúp Thẩm Thanh Thanh.

“Đương nhiên rồi, Quất Bảo là hệ thống của Dữu Dữu mà! Nhưng mà, nhưng mà Dữu Dữu có thể dựa dẫm vào tôi nhiều một chút nữa cũng được… Tôi còn có rất nhiều, rất nhiều điểm tích lũy, có thể đổi đạo cụ cho Dữu Dữu, Dữu Dữu muốn cái gì cũng có thể có!”

Rõ ràng chỉ là từ một đống số liệu tạo thành, một hệ thống không hề có sinh mệnh, vậy mà lúc này lại giống như một chú cún nhỏ trung thành, hai mắt sáng lấp lánh, đem tất cả những gì mình có đều dâng lên trước mặt chủ nhân.

“Tôi biết mà, Quất Bảo là ngoan nhất, nghe lời nhất.”

Khương Kiến Nguyệt ở trong đầu nhẹ giọng đáp lại.

Mà khi nhìn thấy WeChat truyền đến một lời mời kết bạn, khóe môi cô càng cong lên sâu hơn.

“Dữu Dữu, Dữu Dữu khen tôi, tư tư ——” Âm thanh điện lưu ồn ào biểu thị hệ thống số liệu lúc này đang dao động kịch liệt.

“Dữu Dữu hôm nay khen tôi! Quất Bảo… Quất Bảo vui quá, Quất Bảo thật sự rất vui!”

Khi Khương Kiến Nguyệt và Thẩm Thanh Thanh quay lại ký túc xá, hai nữ sinh còn lại vẫn chưa trở về.

Một lần nữa bước vào nơi mà kiếp trước cô từng sống chưa đến một năm, Khương Kiến Nguyệt lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Kiếp trước, khi năm nhất kết thúc, cô vừa đón kỳ nghỉ hè, chuẩn bị trở về Hoài Thị để tổ chức sinh nhật mười chín tuổi của mình, thì bị một nhóm người bắt cóc, giam lỏng tại trang viên của Ôn Nghiên Hàm, nằm giữa trung tâm thành phố Kinh Thị.

Từ giây phút đó, cô chưa từng được rời khỏi khu nghiên viên ấy. Một nơi từng được bao người ngưỡng mộ như thiên đường, cuối cùng lại trở thành chiếc lồng sắt vây chặt cô suốt 5 năm trời, bằng tra tấn và tuyệt vọng.

Từ năm mười chín tuổi đến hai mươi bốn tuổi. Ban đầu cô từng cảm thấy khu nghiên viên kia rộng lớn đến mức không thể tìm được lối thoát. Nhưng rồi dần dà, nó trở nên nhỏ bé đến nghẹt thở, tựa như linh hồn cô đã bị giam cầm mãi mãi trong một khoảng trời quá đỗi chật hẹp, hao mòn từng chút suốt năm năm dài đằng đẵng.

Nhưng… không sao cả.

Khương Kiến Nguyệt cụp mắt, khẽ giọng thì thầm với chính mình: “Không sao cả.”

Mọi chuyện đều đã trôi qua. Cô đã hoàn toàn tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng đó, nơi có chút lạ lẫm, có chút ngột ngạt, lại khiến người nghẹt thở như rơi vào vực sâu không đáy.

Bây giờ cô đang ở Tân Bắc. Hiện tại, cô vẫn chưa quen biết bọn họ. Cô có một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Cô sẽ không còn bị vây khốn nữa.

Chỉ cần cô tránh xa tất cả những gì có liên quan đến họ... Chỉ cần vậy thôi, cô sẽ có thể sống yên ổn, tự do, và bình lặng đi hết quãng đời còn lại.

Khương Kiến Nguyệt siết chặt đôi mắt, như muốn chôn vùi tất cả những ký ức chẳng thể ngẩng đầu nổi kia, cứ thế không ngừng lặp lại những lời ấy trong lòng, như một câu thần chú tự trấn an.

“Khương Khương, cậu đứng đây làm gì vậy?”

Thẩm Thanh Thanh vừa lấy một bộ đồ ở nhà từ trong tủ, vừa xoay người lại, liền thấy thiếu nữ kia cứ đứng ngẩn người một chỗ, hệt như một khúc gỗ không hồn.

“Không có gì đâu… chỉ là…” Cô khựng lại giây lát, rồi khẽ cười, “À, hơi nóng chút, mình đứng đây hóng điều hòa một lát.”

Khương Kiến Nguyệt hơi chột dạ, vô thức né tránh ánh mắt của cô bạn, chỉ tay về phía điều hòa treo trên cao.

“À, vậy cậu đừng đứng lâu quá, vừa nãy còn suýt ngất đấy.”

Thẩm Thanh Thanh không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Thấy đối phương không nghi ngờ gì, dây thần kinh đang căng chặt của Khương Kiến Nguyệt mới dần thả lỏng.

Cô như không bao giờ nhìn đủ, chăm chú quan sát xung quanh,.nơi mà cô từng rất quen thuộc này.

Căn ký túc nhỏ bé, thậm chí chẳng lớn bằng một góc sảnh phụ trong khu nghiên viên kia, lại khiến Khương Kiến Nguyệt cảm thấy một cảm giác yên bình và tự do chưa từng có.

Ban công treo quần áo “cô” đã phơi hôm qua, trên giường là bộ ga trải họa tiết ô vuông màu lam nhạt mà “cô” vừa thay mấy hôm trước, trên bàn vẫn còn mở cuốn sách chuyên ngành mà “cô” đọc dang dở vào buổi sáng.

Đây mới chính là nơi cô muốn sống.

Không phải trong lồng son dát vàng, cũng chẳng phải giữa châu báu lụa là và những tấm thảm cao quý xa hoa.

Khương Kiến Nguyệt lặng lẽ ngồi xuống bên bàn học, ánh mắt rơi vào gương tròn đặt trên mặt bàn. Trong gương là khuôn mặt gần như không khác biệt gì với chính cô sau năm năm, thậm chí còn trẻ trung, rạng rỡ hơn đôi chút.

Cô nhìn khuôn mặt ấy, khẽ mỉm cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Thế nhưng, khi ánh mắt cô chạm đến khung yêu cầu kết bạn vừa hiện lên trên điện thoại, nụ cười ấy liền vụt tắt.

Lâu... Lâu Cố Bắc?!

Vừa thấy cái tên "Lâu" hiện lên trong danh sách liên hệ WeChat, Khương Kiến Nguyệt suýt nữa ném luôn điện thoại vì hoảng hốt.

Cô còn chưa hoàn toàn thích ứng với việc sống lại, đầu óc lập tức hiện lên vô số kịch bản tồi tệ. Cuối cùng, tay cô vẫn run run mở khung yêu cầu kết bạn kia ra.

[ Là tôi, Lâu Cố Bắc. Sách của cô đang ở chỗ tôi. ]

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi trong khung thoại màu đen cũng đủ khiến trái tim vừa được đặt xuống của Khương Kiến Nguyệt lập tức lại thắt chặt.

Sách? Sách gì vậy?

Cô có sách gì mà ở chỗ Lâu Cố Bắc?

Trong đầu Khương Kiến Nguyệt bỗng chốc trống rỗng, vừa tỉnh lại sau 5 năm, ký ức vẫn còn hơi hỗn loạn, cô căn bản không kịp phản ứng.

Một lát sau, cô mới mơ hồ nhớ ra, chính mình đời trước khi đi xem trận bóng rổ với Thẩm Thanh Thanh, hình như là mang theo cuốn sách tiếng Anh ấy.

A! Là cuốn sách đó!

Khương Kiến Nguyệt nhận ra điều gì đó, cơ thể đột nhiên run lên.

《The Singer of Sitavias》, chính là cuốn sách tiếng Anh ấy, khiến cho Lâu Cố Bắc và cô giao tiếp với nhau ngày càng nhiều, thậm chí…

Đời trước, lần đầu tiên cô gặp Lâu Cố Bắc là ở ngoài toilet, đúng vậy, lúc ấy Lâu Cố Bắc không hề nương tay mà ngạo mạn chế giễu cô một vài câu.

Thậm chí khi cô chính thức trở thành trợ thủ của hắn, cùng hắn làm việc một thời gian dài, hắn cũng chẳng nói chuyện với cô mấy câu ngoài những vấn đề về dự án thực nghiệm.

Sự việc chuyển biến xảy ra vào buổi sáng hôm nọ. Khi Khương Kiến Nguyệt đang chờ Lâu Cố Bắc tới phòng thí nghiệm, cô cảm thấy chán nản và bắt đầu đọc cuốn 《The Singer of Sitavias》. Lúc này, Lâu Cố Bắc bước vào và tình cờ chú ý tới cô, rồi nói một câu kỳ quái: "Cô thế nhưng cũng xem cái này?" Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, và không ngờ mối giao tiếp giữa họ ngày càng nhiều hơn.

Về sau, cô mới biết được rằng cuốn sách ấy có một ý nghĩa rất quan trọng đối với Lâu Cố Bắc.

Cũng chính là sau một lần tình cờ nói chuyện, Lâu Cố Bắc mới tiết lộ rằng, khi lần đầu tiên gặp cô, hắn chẳng hề chú ý đến cuốn sách trong tay cô. Nếu hắn biết trước, chắc chắn hắn sẽ không có những lời nói như vậy với cô.

Bị giam cầm quá lâu, nên những ký ức phủ đầy bụi bặm, những khoảnh khắc tưởng chừng như đã mất đi lại bất chợt ùa về. Khương Kiến Nguyệt cảm thấy trong lòng còn khá hỗn loạn khi nhớ lại những chuyện ấy.

Cô cầm điện thoại, giống như phát ngốc, đôi mắt đen láy trơn bóng như hắc diệu thạch, lặng lẽ nhìn chăm chú vào màn hình. Cùng lúc đó, đầu óc trì trệ, giống như bánh răng đồng hồ cũ kỹ, cứng đờ mà vận động.

Ký ức càng ngày càng rõ ràng, những suy nghĩ trong đầu cô chen chúc, dâng lên từng chút một.

Cô hồi tưởng lại những lần giao lưu đầu tiên với Lâu Cố Bắc. Dù hiện tại không có ai dùng ánh mắt u ám đầy dục vọng, dính nhớp nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô vẫn không kìm được, vì cái suy nghĩ ngày xưa "tự mình chuốc lấy khổ" mà cảm thấy lo lắng, cắn chặt môi.

Dù sao, quan hệ giữa họ là mối quan hệ giữa thầy trò, điều này không thể thay đổi. Nhưng nếu như cô không hòa hợp với hắn, thậm chí, nếu như cô từ chối cuốn sách này, từ chối luôn việc làm trợ thủ cho hắn trong các dự án thực nghiệm, liệu điều đó có nghĩa là cô và Lâu Cố Bắc sẽ không bao giờ có sự giao tiếp nào nữa?

Dù sao hắn cũng sẽ không biết, phải không? Dù sao hiện tại, hắn đối với cô không có loại cảm tình này, cô trốn hắn, hắn cũng sẽ không phát hiện, phải không?

Dù sao vận mệnh đã cho cô một cơ hội tái sinh, chính là muốn cô tránh xa hắn, sống lại một lần nữa, chẳng phải như vậy sao?

Khương Kiến Nguyệt nhéo nhéo lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, như thể cô đang hạ quyết tâm làm gì đó, cô căng thẳng thần kinh, sau đó mở khung thoại bạn bè và gõ xuống tin nhắn.

[ Cảm ơn anh, Lâu học trưởng, nhưng cuốn sách này không phải của tôi, là tôi nhặt được ở chỗ ngồi trong sân vận động. Có thể phiền anh giúp tôi trả nó lại nơi bị mất đồ được không? ]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play