Chính giữa tháng Mười, ánh nắng gay gắt, trời cao không một gợn mây, ánh mặt trời chói chang đến mức khiến người ta không thể mở mắt nổi.

Bước ra khỏi khu điều trị của bệnh viện trường, đập vào mắt là từng dãy tòa nhà kiến trúc xen kẽ giữa hai màu trắng và xanh. Con đường rộng mở bên ngoài, hàng loạt bảng hiệu tiệm ăn lớn nhỏ sầm uất san sát nhau, kéo dài mãi đến tận cuối phố.

Khắp nơi đều là những tân sinh viên vừa nhập học. Các nữ sinh mặc áo hai dây mát mẻ kết hợp quần short ngắn, tay cầm dù che nắng hoặc ly trà sữa, điện thoại không rời tay.

Các nam sinh kề vai sát cánh, vừa đi vừa cười đùa ồn ào, lưng áo thun đã bị mồ hôi thấm ướt thành từng mảng đậm màu, khuôn mặt cũng bị nắng chiếu đến đỏ ửng.

Khắp nơi tràn đầy hơi thở tươi đẹp của tuổi trẻ, như đang phô bày bầu không khí rộng mở, bao dung của khuôn viên trường đại học.

Khương Kiến Nguyệt nhìn khung cảnh quen thuộc của ngôi trường, đôi mắt hạnh đen láy, thuần khiết của cô lập tức ánh lên một tầng nước trong veo.

Là thật... tất cả đều là thật. Cô không phải đang mơ.

Cô thực sự có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt, rõ ràng, chân thật đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, không phải một giấc mộng hư vô, mông lung mơ hồ.

Trời cao thật sự đã cho cô một cơ hội trọng sinh.

“Khương Khương đi thôi nào! Nóng muốn chết mất! Mau về ký túc xá bật điều hòa!” Thẩm Thanh Thanh mở chiếc ô ra, gọi với tới Khương Kiến Nguyệt đang đứng ngẩn người dưới nắng.

Khương Kiến Nguyệt hơi khựng lại.

“Ừm, tới đây.”

Cô nhìn Thẩm Thanh Thanh đang vẫy tay về phía mình, nhẹ nhàng cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt, rồi chạy đến, khoác lấy cánh tay đối phương.

Ký túc xá của Khương Kiến Nguyệt và Thẩm Thanh Thanh nằm ở khu giảng đường phía đông của Tân Bắc, cách nơi này một con đường lớn, đi bộ cũng phải mất hơn mười phút.

Hai người vừa mới ra khỏi cổng khu giảng đường bên này, liền trông thấy mấy chiếc xe hơi đậu bên kia đường lớn.

Trong số đó, bắt mắt nhất, thậm chí còn khiến không ít học sinh đang đi ngang cũng phải dừng lại ngoái nhìn, chính là chiếc Aston Martin Vanquish Zagato màu trắng đang đỗ trước tiệm trà sữa — cùng với người đàn ông đang tựa vào cửa xe.

Hắn mặc một bộ vest mỏng màu xám xanh được cắt may rộng rãi, áo khoác khoác hờ trên vai một cách tuỳ ý, để lộ lớp sơ mi bên trong là chất liệu tơ lụa kẻ sọc xanh đậm – đen. Quần âu rộng vừa vặn, rủ xuống gọn gàng, càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.

Thân hình hắn cao lớn, dù chỉ là tùy ý co chân tựa nghiêng vào đầu xe, cũng dễ dàng cao hơn hẳn đám người đang qua lại xung quanh một đoạn rõ rệt.

Hắn hẳn là đang chờ ai đó đi ra. Một tay chống lên mui xe, tay còn lại gõ vài dòng chữ trên điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa, khuôn mặt sắc nét lạnh lùng kia càng trở nên rõ ràng dưới ánh nắng gay gắt.

Khi bên cạnh vang lên vài tiếng hít hà vì kinh diễm, Khương Kiến Nguyệt lại chỉ cảm thấy như có một chậu nước đá hất thẳng vào mặt mình, lạnh lẽo đến tận xương tủy, không chút nể tình mà lan khắp toàn thân.

Cô giống như bị đông cứng tại chỗ, đứng lặng, tay chân cứng đờ đến mức không thể động đậy.

“Khương Khương, cậu đang nhìn anh chàng kia à?” 

Thẩm Thanh Thanh vẫn luôn ở cạnh Khương Kiến Nguyệt, tự nhiên nhận ra ánh mắt cô đang dừng lại nơi nào. Nghĩ rằng cô đang để ý đến người đàn ông kia, lại nhớ đến những lời đồn thổi về hắn, sau một hồi do dự, cô lên tiếng:

“Người kia, mình biết… anh ta… tuy rằng đúng là rất đẹp trai, nhưng hình như là kiểu lăng nhăng, không phải người tốt đâu.”

Quả thực, Úc Điệm Thu có một gương mặt khiến người ta dễ liên tưởng đến kiểu đàn ông vừa đa tình vừa vô tình.

Làn da hắn mang sắc trắng lạnh, môi lại đỏ rực đến mức khiến cả phụ nữ cũng phải ghen tỵ. Mái tóc đen như mực được cắt ngắn gọn gàng, nhưng dưới ánh mặt trời, có thể lờ mờ thấy vài sợi ánh lam lấp lánh.

Trên trán hắn có những sợi lông mi dài, dưới mi mắt là đôi mắt hồ ly hẹp dài, đẹp một cách mê hoặc. Đuôi mắt hơi hướng lên, mang theo một vẻ quyến rũ không hề che giấu.

Hắn tùy ý liếc nhìn một thiếu nữ bên cạnh, khiến người ta cảm giác như bị hút hồn, đủ để làm cho thiếu nữ đỏ mặt và ngượng ngùng.

Trang sức trên người hắn không nhiều, chỉ có chiếc kẹp tai nạm đá quý màu xanh biển, bạc, giá trị xa xỉ, và chiếc nhẫn có một huy hiệu nào đó khắc trên ngón trỏ tay trái. Những món đồ đó đều ám chỉ thân phận của hắn không thể bị coi thường.

"Thanh Thanh, cậu nghĩ nhiều rồi, mình không phải đang nhìn anh ta." Có vẻ như cảm thấy lời giải thích của mình có phần yếu ớt, Khương Kiến Nguyệt chỉ về phía trước rồi bổ sung thêm:

“Mình đang nhìn cửa hàng bánh kem đối diện kia kìa, cậu thấy không? Có rất nhiều người đang xếp hàng đấy.”

"A, thật à, nhiều người thế." Thẩm Thanh Thanh cũng bắt đầu chú ý theo, hai mắt sáng lên: “Lúc nãy mình còn không để ý, chắc là mới mở phải không?”

“Không biết nữa, Thanh Thanh, cậu có muốn đi xem không?”

“Đi đi, qua đường cái, chúng ta qua đó luôn.”

Ánh mắt của Thẩm Thanh Thanh vì thế bị cửa hàng bánh kem thu hút.

Thấy vậy, Khương Kiến Nguyệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô lại một lần nữa đưa tầm mắt vào hai khu vực đi bộ qua đèn xanh đèn đỏ, trong lòng lẩm bẩm theo từng nhịp đếm ngược.

Khi đèn xanh từ đỏ chuyển sang xanh, cô không có chút do dự, lập tức kéo Thẩm Thanh Thanh đi về phía trước.

Đúng lúc này,

“A Úc!”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Khương Kiến Nguyệt, là giọng của một cô gái.

Hầu hết mọi người ở đây đều bị âm thanh thu hút và nhìn lại, Khương Kiến Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô vừa qua đèn xanh đèn đỏ, vừa quay đầu nhìn thoáng qua.

Cô nhìn thấy một cô gái mặc sơ mi trắng và váy xanh lam, tóc dài, bước từng bước nhỏ về phía một người thiếu niên. Cô ấy thân mật lao vào vòng tay của anh ta.

Người thiếu niên với cánh tay dài ôm chặt cô, cô gái dường như nhón chân, ngẩng đầu lên muốn hôn anh ta, nhưng anh ta lại dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi cô, cúi đầu nói gì đó với cô, khiến mặt cô gái ửng đỏ nhợt nhạt.

Hai người cùng lên xe, tiếng gầm rú của động cơ vang lên, chiếc xe thể thao Aston Martin màu trắng lao đi.

Nhìn thấy cảnh này, Khương Kiến Nguyệt lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Cảm giác trong lòng cô như bị gắt gao nắm giữ trong tay, giờ phút này, cuối cùng cũng được thả lỏng.

***

"Vừa rồi cô gái đó, hình như là sinh viên mới nhập học, tôi nhớ không lầm, cô ấy tên là Sở Thiến Nghi." Thẩm Thanh Thanh vừa viết bài vừa nói như thể vô tình.

"Sở Thiến Nghi?" Khương Kiến Nguyệt nhẹ giọng lặp lại, bỗng nhiên nhớ ra: “Là cô ấy, người chủ trì tiệc chào đón tân sinh viên trong buổi quân huấn của chúng ta, phải không?”

"Đúng rồi, chính là cô ấy." Thẩm Thanh Thanh khẳng định nói, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: “Trước đây mình nghe người ta nói, cô ấy rất kiêu ngạo, tính cách cũng lạnh lùng, không ngờ bây giờ cô ấy lại cùng Úc Điệm Thu ở bên nhau...”

“Bánh kem phô mai hồng nhung tơ nướng... Thanh Thanh, mình nhớ trước đây thấy cậu ăn loại này, đây là sở thích của cậu hả?”

Khương Kiến Nguyệt dường như không nghe rõ Thẩm Thanh Thanh nói gì, chỉ nghĩ rằng cô ấy đang lầm bầm, liền lắc lắc tay của hai người để kéo cô ấy trở lại hiện thực.

Khương Kiến Nguyệt có vẻ như không quan tâm đến chuyện vừa rồi, cũng không tìm hiểu thêm về "Úc Điệm Thu" mà Thẩm Thanh Thanh nhắc đến. Thẩm Thanh Thanh cảm thấy mình đã hơi thừa thãi trong việc hỏi về chuyện đó, trong lòng nhẹ nhõm thở ra.

Cô ấy biết, Khương Kiến Nguyệt không giống những người khác, sẽ không nghĩ đến việc tìm hiểu hay tham gia vào những chuyện lộn xộn mà những người khác thường làm.

Thẩm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, vội vã tiến lại gần Khương Kiến Nguyệt, vẻ mặt dính dính như thể nũng nịu: “Mình nhìn xem, mình nhìn xem...”

"Không phải cậu rất sợ nóng sao? Sao lại còn lao về phía tớ thế?" Khương Kiến Nguyệt bất đắc dĩ nhìn cô, ánh mắt đen tuyền của cô như những viên đá quý lấp lánh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta như muốn chìm đắm trong đó.

"Cứ lao vào, cứ lao vào đấy, cậu không được chạy!" Thẩm Thanh Thanh vừa nói vừa ôm chặt lấy một cánh tay của Khương Kiến Nguyệt, làm ra vẻ nũng nịu.

"Được rồi, được rồi." Khương Kiến Nguyệt bị bộ dáng của Thẩm Thanh Thanh làm cho cảm thấy buồn cười, “Nhanh lên chọn đi, phía sau còn có người đang xếp hàng đấy.”

“Biết rồi!”

Thẩm Thanh Thanh bĩu môi lầm bầm, lúc này mới không nhanh không chậm đưa ra lựa chọn.

Khương Kiến Nguyệt vẫn giữ nụ cười nhẹ, lặng lẽ nhìn cô thiếu nữ có làn da trắng mịn, khuôn mặt nghiêng đầy đặn, đôi mắt như thể có thể tràn ra một hồ nước mùa xuân.

Nhìn từ góc độ nào, mọi người đều sẽ cảm thấy cô thật sự rất ôn nhu, như một bức tranh sơn thủy tĩnh lặng, chỉ cần một giọt nước, là có thể khiến cả bức tranh bừng sáng, lan tỏa sắc màu nhẹ nhàng.

“Dữu Dữu diễn xuất thật tốt, thật là lợi hại, Dữu Dữu.”

Cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên một âm thanh cơ học vô cùng lạnh lẽo, thanh âm "tư tư" hỗn loạn của dòng điện chạy qua.

Nhưng lại mang theo một cảm giác không ổn, chỉ thuộc về cảm xúc điên cuồng của con người.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play