Mãi đến khi Thẩm Thanh Thanh tắm xong, thay đồ ở nhà rồi đắp mặt nạ bước ra khỏi phòng tắm, Khương Kiến Nguyệt vẫn chưa nhận được hồi âm từ người bên kia.
Vì thế, cô như trút được gánh nặng, một cảm giác nhẹ nhõm và vui mừng khó tả dâng lên trong lòng. Đến cả động tác thu quần áo ngoài ban công cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“May mà Ngụy Yên không có ở đây, chứ bây giờ nhìn cái bản mặt đó là mình thấy ngứa mắt liền.” Vì sợ mặt nạ trôi vào miệng, giọng nói của Thẩm Thanh Thanh có phần mơ hồ.
Đột nhiên nghe thấy cái tên đã nhiều năm chưa từng được nhắc tới, sắc mặt Khương Kiến Nguyệt rõ ràng ngơ ngẩn.
Cô ngây ra một lúc rồi mới nhớ ra người đó chính là bạn cùng phòng duy nhất của mình đời trước. Khẽ chần chừ, cô thử hỏi: “Là vì chuyện lần trước, khi cô ấy tự ý dùng đồ trang điểm của cậu mà chưa được cho phép sao?”
Nếu nhớ không lầm thì, ngay từ đầu, mối quan hệ giữa Thanh Thanh và Ngụy Yên vốn đã chẳng tốt, hình như cũng bắt đầu từ chuyện này.
Chỉ là… sau quãng thời gian năm năm bị giam cầm không thấy ánh mặt trời kia, Khương Kiến Nguyệt cũng không dám chắc trí nhớ của mình còn chính xác đến đâu.
“Không chỉ vì chuyện đó đâu.” Thẩm Thanh Thanh chẳng hề để ý đến giọng điệu cẩn trọng của Khương Kiến Nguyệt, một chân vắt lên bàn, mông ngồi trên ghế xoay của học sinh, nửa trái nửa phải mà lắc lư qua lại.
Cô tức tối như kể chuyện lạ đời: “Cô ta không biết nghe được chuyện về chú nhỏ của mình từ đâu, liền bóng gió hỏi xin cách liên lạc. Bây giờ lại còn nghe nói mình sắp tổ chức sinh nhật, liền hỏi xem có thể đến tham dự hay không. Mình lại không rõ cô ta toan tính gì chắc? Không phải là muốn nhân cơ hội bám lấy chú nhỏ của mình à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play