Cô theo ánh nhìn kia nhìn sang, liền thấy thiếu niên đứng bên cửa sổ, bóng lưng đối diện ánh mặt trời. Khuôn mặt như được dao khắc rìu đục, một nửa phủ trong ánh nắng vàng kim, một nửa lại chìm khuất trong bóng tối.
Lâu Cố Bắc chẳng hề che giấu ánh mắt đánh giá của hắn, ánh mắt sắc bén như chim ưng, thẳng tắp khóa chặt trên người Khương Kiến Nguyệt, như thể muốn mổ xẻ cô ra từng mảnh để nhìn cho rõ.
Trong lòng như có một âm thanh điên cuồng gào thét bắt cô phải chạy trốn, nỗi sợ bản năng và ám ảnh khắc sâu với thiếu niên trước mặt khiến Khương Kiến Nguyệt không kìm được mà khẽ run rẩy. Cô luống cuống, hoảng hốt né tránh ánh mắt nghi ngờ kia, như thể chỉ cần không nhìn thấy hắn, là có thể khiến bản thân tê liệt, vờ như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
"Khương Khương, đây, điện thoại của cậu." Thẩm Thanh Thanh cầm điện thoại trở về, ngồi xuống bên cạnh Khương Kiến Nguyệt.
Có người quen thân bên cạnh, lại là người cô luôn tin tưởng, tinh thần Khương Kiến Nguyệt lập tức thả lỏng không ít.
"Cảm ơn cậu, Thanh Thanh." Cô đưa tay phải nhận lấy điện thoại.
Thế nhưng, ngay khi ánh mắt rơi xuống màn hình hiển thị ngày tháng năm, dù trong lòng đã sớm có dự cảm, thì khoảnh khắc đó, nơi đáy lòng Khương Kiến Nguyệt vẫn như bị một chiếc chuông đồng nặng ngàn cân giáng mạnh xuống.
Tựa như không thể tin nổi, bàn tay trái đặt bên đùi của cô hung hăng bấu mạnh vào thịt mềm nơi đùi, cơn đau nhói truyền thẳng vào tim khiến cô lập tức thanh tỉnh thêm một phần.
Cô mở WeChat, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát được khi chạm vào màn hình điện thoại.
Cảm nhận được ánh mắt từ hai người còn lại, Khương Kiến Nguyệt không dám làm gì quá lộ liễu, chỉ có thể giả vờ “tùy tiện” lướt qua danh sách liên hệ, như thể đang kiểm tra xem có tin nhắn quan trọng nào không.
Cuối cùng, cô bấm vào đoạn hội thoại được ghim trên đầu, người có ghi chú là “bà nội”.
Khi nhìn thấy trong khung chat vẫn còn lưu những đoạn ghi âm thật dài từ phía bên kia, cô gần như phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể đè nén lại xúc động muốn bật khóc thành tiếng.
Là thật… Mọi thứ này thật sự là thật.
Thanh Thanh vẫn chưa cắt cổ tay tự sát, bà nội vẫn chưa qua đời, còn cô... vẫn chưa bị bọn họ xem như món đồ chơi mà giam giữ.
Tất cả... vẫn chưa xảy ra.
Khương Kiến Nguyệt cảm thấy bản thân như không thể hít thở nổi. Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu có phải mình chỉ đang nằm mơ, một giấc mộng đẹp đến mức không chân thực, mà chỉ cần chớp mắt một cái, tất cả sẽ tan biến như bọt biển dưới ánh mặt trời.
“Thiếu chút nữa quên mất, Lâu học trưởng, vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh nữa. Lần này thật sự làm phiền anh rồi, cảm ơn anh đã giúp chăm sóc Khương Khương.”
Lời cảm ơn của Thẩm Thanh Thanh kéo Khương Kiến Nguyệt từ trong dòng ký ức hoảng loạn quay trở lại với hiện thực.
Cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh gật đầu cảm tạ về phía thiếu niên đối diện, mà đối phương chỉ hờ hững liếc cô một cái từ trên cao nhìn xuống, sau đó lạnh giọng đáp:
“Nhìn ra rồi, đúng là suýt nữa quên thật. Không biết còn tưởng lời cảm ơn của cô chỉ biết để dành nói mùng Tết.”
Chính là cái kiểu này, năm năm trước, lần đầu tiên cô gặp Lâu Cố Bắc, hắn cũng như thế.
Khương Kiến Nguyệt như một cành dây khô bám trên vách đá cheo leo, gió táp mưa sa, sắp bị thổi bay bất cứ lúc nào. Tâm trí cô mắc kẹt giữa ký ức không thể thoát ra và hiện thực hỗn loạn chưa kịp thích nghi.
Lâu Cố Bắc, vẫn luôn là kiểu người ngạo mạn, sắc bén, chẳng buồn che giấu sự cao cao tại thượng của mình. Hắn nhìn ai cũng như thấp hơn một cái đầu, lời nói tùy tiện buông ra luôn như lưỡi dao, sắc bén đến mức có thể rạch cả da người.
Nhưng chính cái con người chẳng ai sánh bằng ấy, về sau lại trở nên điên cuồng đến không còn lấy một chút lý trí hay bình tĩnh nào đáng để nói đến.
Khương Kiến Nguyệt thần sắc khẽ động, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, rồi lại ngẩn người.
Hắn… rốt cuộc là đã bắt đầu thay đổi từ khi nào? Là ở thời điểm nào… bước từng bước, trở thành con người đáng sợ đến vậy?
“Khương Khương, Khương Khương ——” Giọng Thẩm Thanh Thanh vang lên, mang theo chút lúng túng, tay cô khẽ vỗ lên mu bàn tay Khương Kiến Nguyệt, ý bảo cô đừng thất thần nữa.
“Cậu đang nói cái gì vậy a……”
Hành động và giọng nói của Thẩm Thanh Thanh khiến Khương Kiến Nguyệt, vốn vẫn còn như hồn vía lên mây, chợt hoàn hồn lại.
Cô thoáng sững sờ, như nghĩ ra điều gì, lúc này mới cố gắng đè nén tâm trạng run rẩy, gượng gạo kéo khóe môi lên, cứng ngắc cúi đầu, hơi hơi khom người hành lễ về phía Lâu Cố Bắc.
“Xin lỗi, đã làm phiền… Lâu học trưởng. Thật sự rất cảm ơn học trưởng đã giúp đỡ khi nãy.”
Thiếu nữ cúi đầu. Mà Lâu Cố Bắc, với thân hình cao gần 1m9, hơi cụp mắt xuống, vừa vặn trông thấy dải lụa màu xanh đậm đang đan xen trong mái tóc tết của cô. Trong khoảnh khắc, một lọn tóc nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ trắng nõn đến chói mắt, tinh tế đến mức khiến ánh mắt hắn hơi tối lại.
“Cô cũng biết cô phiền toái à?”
Lâu Cố Bắc dù bận vẫn ung dung liếc cô một cái, cười lạnh: “Hy vọng Trần Ứng Quốc lần này đừng có lại mù mắt nữa, kéo về một bình hoa ba chỉ biết gây họa đến đây.”
“……”
Thẩm Thanh Thanh bị hắn đâm chọc đến nghẹn họng, chỉ biết khẽ liếc nhìn Khương Kiến Nguyệt một cái, lại phát hiện đối phương chẳng hề có chút xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn như cô, ngược lại còn vô cùng nghiêm túc cúi đầu hành lễ với Lâu Cố Bắc.
“Lâu học trưởng, thật sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh. Anh yên tâm, sẽ không có lần sau.”
“……”
Đôi mắt lạnh lẽo như băng của thiếu niên hơi nheo lại, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt ngoan ngoãn nghe lời, bỗng dưng cảm thấy chẳng thú vị gì nữa — giống như bản thân đang cố tình gây sự, còn đối phương thì chỉ đang nhượng bộ cho qua chuyện.
“Vậy, Lâu học trưởng, bọn em xin phép đi trước. Hẹn gặp lại.”
Không đợi hắn lên tiếng đáp lại, thiếu nữ đã xoay người, chủ động nắm lấy tay Thẩm Thanh Thanh, nói khẽ: “Thanh Thanh, mình đi thôi, tiện thể nói một tiếng với bác sĩ.”
“A? À, được.”
Thẩm Thanh Thanh để mặc Khương Kiến Nguyệt kéo đi, lúc rời đi vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ mà quay đầu lại, lén liếc nhìn Lâu Cố Bắc thêm một lần.
Lại bị ánh mắt thâm sâu gần như quỷ quyệt trong đôi mắt đen nhánh kia của đối phương làm cho hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, cô gần như bỏ chạy trong chật vật, suýt nữa còn lảo đảo ngã xuống.
Lâu Cố Bắc đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu vẫn chăm chú nhìn theo phương hướng hai người rời đi. Ngay lúc hắn định thu hồi ánh mắt, lại vô tình trông thấy một quyển sách đặt trên bàn bên cạnh.
“The Singer of Sitavias?”
Lâu Cố Bắc khẽ lẩm nhẩm tên quyển sách đó. Đây không phải một cuốn sách nổi tiếng, nhưng hắn lại quen thuộc đến mức không thể hơn.
Tác giả của quyển sách này là một người câm sinh sống tại một thị trấn nhỏ ở phía nam nước M, có tên là Tây Tháp Duy Á Tư. Tên sách khi được dịch sang tiếng Hoa có nghĩa là “Ca giả của Tây Tháp Duy Á Tư”.
Nội dung sách không phải là một câu chuyện dài đầy tâm huyết, mà là từng trang từng trang thơ ngắn, những đoạn văn ngây ngô như trẻ con, viết bởi một người câm vĩnh viễn không thể cất tiếng hát, để kể lại tình yêu sâu nặng mà hắn dành cho vùng đất Tây Tháp Duy Á Tư đã nuôi dưỡng mình.
“Dù hắn vĩnh viễn không thể cất tiếng hát, nhưng hắn lại trở thành ca giả quý giá nhất của Tây Tháp Duy Á Tư bằng một cách khác.”
Lâu Cố Bắc bỗng nhiên nhớ lại một buổi tối cách đây mười năm, mẹ hắn từng nói với hắn những lời như vậy.
“Mắt nhìn cũng không tệ.”
Lâu Cố Bắc khẽ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không rõ là trào phúng hay tán thưởng.
Chỉ là đến lúc này, hắn mới ý thức được, quyển sách này sở dĩ còn nằm ở đây, là vì chủ nhân của nó vội vàng rời đi đến mức đã quên mang theo.
Ma xui quỷ khiến, Lâu Cố Bắc duỗi tay cầm lấy cuốn sách, trong đầu bất giác hiện lên từng hình ảnh biến đổi cảm xúc của thiếu nữ lúc nãy.
Lúc nửa tỉnh nửa mê hiện lên vẻ quen thuộc, ánh mắt sáng bừng khi nhìn thấy người quen, vẻ trầm lặng khi mở điện thoại, và cả sự gượng gạo lúng túng khi đối mặt hắn ——
Lờ mờ còn có chút... sợ hãi?
Lâu Cố Bắc luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng, nhưng hắn lại không cách nào nắm bắt được mấu chốt là ở đâu.
“Đinh linh linh ——”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
Cúi đầu nhìn quyển sách còn cầm trên tay, thiếu niên chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi giống như kẻ ngốc.
Không đúng, hắn bị gì vậy? Rảnh rỗi đến mức phải tiêu tốn thời gian cho chuyện chẳng liên quan gì đến mình? Chẳng lẽ bị lũ ngốc trong đội bóng rổ lây cho bệnh?
Thật là ngu xuẩn.
Ánh mắt Lâu Cố Bắc trở nên lạnh lùng, hắn hất nhẹ tay, ném quyển sách trở lại bàn, rồi xoay người rời đi.
……
Chưa đến ba phút sau, hắn đã khẽ rủa một tiếng, rồi quay đầu, vòng về theo lối cũ.