Thiếu nữ nằm trên giường như rơi vào trạng thái bóng đè.
Trán trắng nõn rịn đầy mồ hôi, từng giọt lớn không ngừng lăn xuống. Lông mày xinh đẹp nhíu chặt, hơi thở dồn dập rối loạn. Đôi khi cô khẽ động đầu, tiếng hít thở gấp gáp càng khiến người ta cảm nhận rõ sự bất an cùng hoảng loạn đang vây lấy cô.
“Không chạy… Không… Không chạy…”
Đôi môi khô khốc hé mở yếu ớt, lời lẽ mơ hồ như đang nói mê, tràn đầy sợ hãi.
“Này, tỉnh lại.”
Sau khi xác định cô không phải vì bệnh tật hay triệu chứng gì nguy hiểm mà ngất đi, Lâu Cố Bắc liền mất sạch kiên nhẫn. Hắn không hề có tí thương hương tiếc ngọc nào, thậm chí còn mang theo chút vũ lực mà vỗ nhẹ lên mặt cô, giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
Mười lăm phút trước, Khương Kiến Nguyệt đột nhiên ngất xỉu trên hành lang. Thẩm Thanh Thanh đi cùng cô lúc ấy hoàn toàn hoảng loạn, không biết phải làm gì. May mắn thay, Lâu Cố Bắc nhanh chóng tiến hành kiểm tra sơ bộ, xác nhận mạch đập và hô hấp của cô vẫn ổn định, rồi không nói thêm lời nào, trực tiếp bế cô đến phòng khám cấp cứu bên cạnh sân vận động.
Kết quả kiểm tra của bác sĩ cho thấy thể trạng cô không có vấn đề nghiêm trọng, việc ngất xỉu rất có thể là do tụt huyết áp. Vì vậy, y tá đã truyền cho cô một chai glucose, còn Thẩm Thanh Thanh thì được giao nhiệm vụ xuống tầng một nộp viện phí.
Còn Lâu Cố Bắc tại sao lại bị giữ lại — cũng đơn giản thôi. Vì bác sĩ thấy chính hắn là người đưa bệnh nhân đến, nên mặc nhiên yêu cầu hắn ở lại trông chừng cho đến khi cô gái tỉnh dậy để báo cho bác sĩ vào kiểm tra lại một lượt.
Bị hắn cưỡng chế đánh thức tỉnh lại, thiếu nữ dường như mơ hồ có chút ý thức quay về. Lông mi nhẹ run, Khương Kiến Nguyệt chậm rãi, khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu.
“Đừng quấy... Lâu Cố Bắc... buồn ngủ quá...”
Đôi mắt cô vẫn chưa hoàn toàn mở, đuôi mắt còn lấp lánh ánh nước, cả người trông mơ mơ màng màng. Nhìn thấy bóng người trước mặt, cô rầu rĩ thì thầm vài tiếng, yếu ớt như mèo con, rồi lại nhắm mắt, dường như muốn tiếp tục rơi vào mê man.
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng Lâu Cố Bắc lại nghe thấy rõ ràng.
Hắn khẽ nhíu mày, cảm giác bực bội trào lên, bất kể là cái kiểu nói mớ không đầu không đuôi kia, hay ngữ khí thân mật đến mức bất thường, đều khiến hắn cảm thấy thêm khó chịu.
“…Cô đang nói linh tinh gì đó?”
Thiếu niên mím môi, lông mày rậm hơi nhíu lại, ánh mắt đen láy đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâu Cố Bắc thật sự không có tâm trạng chơi trò mập mờ gì ở đây. Hắn dứt khoát ra tay mạnh hơn, cưỡng ép gọi người đang mê man tỉnh lại. Khi thấy cô mở mắt, ánh mắt còn mang theo mơ màng, hắn lạnh lùng nói:
“Bây giờ tỉnh rồi chứ? Nếu tỉnh thì tôi gọi bác sĩ vào.”
Ánh mắt lờ đờ phủ sương của cô cuối cùng cũng dần dần sáng rõ, cô gái ngơ ngác nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt , dáng vẻ này so với trong ấn tượng của cô, dường như còn trẻ hơn một chút. Đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ đờ đẫn nhìn hắn, chưa kịp phản ứng lại mọi chuyện.
“Lâu Cố Bắc, anh làm sao lại trở thành—”
“Khương Khương! Cậu tỉnh rồi à!”
Khương Kiến Nguyệt còn chưa kịp nói hết câu, thì trong tai đã vang lên một giọng nói từ sâu trong ký ức, một giọng nói mà cô tưởng rằng đã biến mất từ lâu, lâu đến mức gần như xa lạ.
“Thanh Thanh?!”
Cô gái bật dậy ngồi dậy, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh. Khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt kia, khuôn mặt không thể nào xuất hiện ở đây, vậy mà lại giống y hệt như trong trí nhớ, đồng tử Khương Kiến Nguyệt lập tức co rút.
Đôi mắt đen láy trợn to, Khương Kiến Nguyệt gần như không thể tin vào mắt mình, cả người chấn động đến nỗi âm điệu cũng vô thức cao vút lên, giọng nói thậm chí còn có chút biến thanh vì quá kích động.
“Cậu làm sao vậy? Khương Khương?”
Thẩm Thanh Thanh tuy có hơi chậm hiểu, nhưng lúc này cũng đã nhìn ra Khương Kiến Nguyệt có gì đó không ổn. Cô lo lắng tiến về phía giường bệnh.
Mà thiếu nữ trên giường, vừa nhìn thấy đối phương đang từng bước tiến lại gần mình, là thật, là đang tồn tại rõ ràng ngay trước mắt, đôi mắt cô lập tức đỏ lên. Ánh nhìn như phủ đầy sương mù, tựa như một lớp hơi nước mỏng bao phủ con ngươi trong suốt như pha lê.
Những giọt nước mắt to tròn nối tiếp nhau từ hốc mắt tuôn rơi, giống như một chuỗi hạt ngọc lăn dài xuống má.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Thanh, như thể dù có nhìn bao lâu đi nữa cũng vẫn chưa đủ.
Trong đôi mắt cô như chất chứa vô vàn cảm xúc, tựa biển sâu cuộn ngầm những cơn sóng thần, chỉ chờ giây tiếp theo là trào dâng mãnh liệt, cuốn phăng cả một hòn đảo.
Đối diện với ánh mắt phức tạp ấy, Thẩm Thanh Thanh bỗng thấy nghẹn lại, một nỗi bi thương không thể gọi tên dâng lên nơi cổ họng.
Khương Kiến Nguyệt mấp máy môi, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào kia lại như một đôi bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không thể thốt nên lời.
Cô chống tay lên giường, hai chân vô lực đặt trên mặt đất, đôi tay như thể muốn tìm thứ gì đó để bám víu, loạng choạng bước về phía trước, chập chững như một đứa trẻ mới biết đi, không chút phòng bị lao thẳng về phía người đối diện.
“Thanh Thanh... Thanh Thanh...”
Thiếu nữ đột ngột lao vào người cô, Thẩm Thanh Thanh hoảng hốt dang tay đỡ lấy, nhưng vẫn bị cú va bất ngờ đó ép đến ngã quỵ xuống nền đất.
Hai người ôm chặt nhau, quỳ trên sàn lạnh, Thẩm Thanh Thanh chỉ cảm thấy đôi tay mảnh khảnh của thiếu nữ như dây leo siết chặt lấy mình, ôm đến mức cô gần như không thể thở nổi.
Mặt cô áp vào bên cổ Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thanh Thanh vừa định hỏi cô bị sao, đã cảm nhận được trên vai truyền đến một cảm giác ướt lạnh.
Thẩm Thanh Thanh lập tức hoảng hốt, luống cuống tay chân, chỉ có thể vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an, vừa cẩn thận hỏi:
“Khương Khương, cậu… sao cậu lại khóc? Cậu đừng làm mình sợ mà, Khương Khương… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đáp lại Thẩm Thanh Thanh là hành động kỳ lạ của Khương Kiến Nguyệt, sau khi buông vòng ôm siết chặt kia, cô như thể đang muốn xác nhận điều gì đó, nôn nóng nắm lấy cổ tay của Thẩm Thanh Thanh.
Không có… vết sẹo dữ tợn nào từng in sâu trong ký ức, làn da cổ tay nhẵn mịn không một tì vết, thậm chí còn có thể thấy cả những đường mạch máu màu xanh tím đang đập nhẹ bên dưới lớp da.
“Không có… sao lại như vậy…”
Khương Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn cổ tay, khẽ lẩm bẩm như đang nói mộng. Như thể vừa chợt nhận ra điều gì, cô vội ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Ngay khoảnh khắc xác định được hoàn cảnh hiện tại, như có một tia sét giữa trời quang đánh thẳng xuống đầu, Khương Kiến Nguyệt chết lặng nhìn phía trước, cứ như vừa chịu một cú sốc vô cùng lớn, lực đạo trong tay cũng vô thức siết chặt thêm vài phần.
“Khương Khương, cậu… cậu bóp tay mình hơi đau đấy, có thể buông một chút được không…” Thẩm Thanh Thanh thử rút tay ra khỏi cái siết như muốn níu giữ cả thế giới kia. Ngay sau đó, thiếu nữ buông tay ra, đôi môi run run, giọng nói khẽ khàng như tan vào không khí:
“Thanh… Thanh Thanh, bây giờ… bọn mình đang ở đâu vậy?”
Thẩm Thanh Thanh xoa cổ tay mình, nhẹ nhàng giải thích: “Bọn mình đang ở bệnh viện trường học đó, cậu quên rồi à? Vừa nãy không biết sao cậu lại đột nhiên ngất xỉu, mình với Lâu học trưởng đưa cậu tới đây.”
Nói xong, Thẩm Thanh Thanh đứng dậy, lại đỡ Khương Kiến Nguyệt,người vẫn đứng đờ ra như khúc gỗ đứng lên.
“Cậu vừa rồi làm mình sợ muốn chết, biết không hả? Suýt chút nữa là mình phải gọi xe cấp cứu rồi đấy!”
Thẩm Thanh Thanh vừa nói, vừa nắm tay Khương Kiến Nguyệt dắt về giường bệnh ngồi xuống, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
“Khương Khương, hôm nay cậu bị sao vậy? Tự dưng thì ngất xỉu, rồi lại ôm mình khóc… Tim mình thật sự chịu không nổi…” Thẩm Thanh Thanh vừa quan sát sắc mặt Khương Kiến Nguyệt, vừa dè dặt hỏi.
Thiếu nữ kia mặt không còn chút huyết sắc, cố gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt, dịu dàng như có thể tan vào không khí. Nhưng Thẩm Thanh Thanh không nhìn thấy, bàn tay đang đặt trên mép giường của cô khẽ siết lấy ga trải, như đang cố kiềm một điều gì đó sắp trào ra khỏi đáy lòng.
Cô nói: “Không, không sao đâu, chắc là hôm qua mình nghỉ ngơi không tốt nên mới bị ngất. Vừa rồi… chắc là cảm xúc hơi kích động, dọa cậu rồi phải không? Xin lỗi nhé, Thanh Thanh.”
“Cái đó thì có gì mà xin lỗi chứ, cậu không sao là tốt rồi.” Thẩm Thanh Thanh thấy Khương Kiến Nguyệt lại trở về dáng vẻ dịu dàng bình tĩnh như trước, liền vô tư cười một tiếng.
Khương Kiến Nguyệt nhìn nụ cười trong sáng thuần khiết trước mặt, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng hốt.
Cô lại hỏi: “À đúng rồi, Thanh Thanh, cậu có biết điện thoại của mình đâu không?”
“Chắc là ở trong túi của cậu đấy? Chờ một chút, mình giúp cậu lấy.” Vừa nói, Thẩm Thanh Thanh đã đứng dậy, đi về phía cái bàn không xa.
Còn Khương Kiến Nguyệt đang ngồi trên giường bệnh, mãi đến khi Thẩm Thanh Thanh rời đi khỏi bên cạnh, lúc này mới chậm rãi nhận ra… có một ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô, rõ ràng và không thể phớt lờ.