Ngồi bên cạnh cô, Khương Kiến Nguyệt khép lại quyển tiểu thuyết tiếng Anh nguyên tác trong tay, cầm lấy ly trà sữa đặt dưới đất, vừa đưa cho bạn vừa dịu dàng nói: “Được rồi, đừng cáu nữa. Đợi trận đấu kết thúc, chúng ta chen ra ngoài là có thể về rồi.”

“Nghe cũng có lý.” Thẩm Thanh Thanh nhận lấy trà sữa, như thể để xả giận, hùng hổ hút một hơi thật lớn.

“Cẩn thận kẻo sặc đấy.” Giọng nói dịu dàng của thiếu nữ vang lên, nhẹ như dòng nước chảy len lỏi qua nham thạch, mềm mại mà xoa dịu lòng người.

Thẩm Thanh Thanh quay đầu lại, chỉ thấy người trước mặt đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt chuyên chú đến mức khiến người ta sinh ra một ảo giác thâm tình kỳ lạ.

Không hiểu sao mặt lại nóng lên, Thẩm Thanh Thanh mất tự nhiên mà quay đầu đi, lảng tránh ánh nhìn ấy.

“À, đúng rồi, Khương Khương,” Thẩm Thanh Thanh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mở miệng nói: “Tối thứ sáu tuần sau là sinh nhật mình. Người nhà chắc sẽ làm cái gọi là lễ thành nhân gì đó cho mình. Hôm đó cậu đến được không?”

“Được.” Khương Kiến Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn hơi do dự: “Chỉ là… người nhà cậu tổ chức sinh nhật cho cậu, mình đến… liệu có hơi không thích hợp không?”

“Có gì mà không thích hợp chứ? Bọn họ còn đang mong đợi…” Thẩm Thanh Thanh như thể vừa định nói gì, nhưng rồi lại thôi. Vẻ mặt thoáng chút cô đơn, song rất nhanh đã lại cười hì hì như không có chuyện gì xảy ra.

“Thôi được rồi, nói vậy là chốt nhé, đến lúc đó nhất định phải tới đấy. Từ đầu tới cuối phải ở bên cạnh mình luôn nha! Bánh kem với đồ uống mình bao hết!”

Thẩm Thanh Thanh vươn tay trái, quàng lên cổ thiếu nữ bên cạnh một cái, cười tươi rói như chẳng có tâm sự gì.

Khương Kiến Nguyệt bị động tác của cô kéo nghiêng cả người, vài sợi tóc đen mảnh rơi nhẹ xuống gò má, cô nghiêng mặt đi, đôi mắt ẩn ẩn ánh nước khẽ cong lên, khóe mắt cũng thấp thoáng ý cười.

“Thích bánh kem và đồ uống chẳng phải là cậu mới đúng sao?”

"Ai nha, nói gì đấy? Tớ nghe không hiểu, bánh kem gì chứ, ai lại ăn mấy thứ đó~" Thẩm Thanh Thanh giả vờ nghiêm túc nhìn về phía sân bóng rổ, làm ra vẻ chẳng hứng thú gì, nhưng miệng thì vẫn thành thật hút từng ngụm trân châu trong ly trà sữa.

Khương Kiến Nguyệt nhìn dáng vẻ "giả bộ đoan trang" của cô nàng, nhịn không được bật cười khẽ.

Hiệp hai của trận bóng rổ nhanh chóng kết thúc. Không nằm ngoài dự đoán, Lâu Cố Bắc và đội Vật Lý học viện giành được chức quán quân của kỳ giáo trận bóng lần này.

Trên màn hình lớn bắt đầu hiện lên mã QR điểm danh rời sân. Mọi người trong sân lần lượt quét mã, đăng ký xong liền dần dần rời khỏi khán đài.

Thẩm Thanh Thanh vì uống hơi nhiều trà sữa nên vừa ra khỏi sân đã thấy có chút buồn, thuận tiện định đi luôn một chuyến vệ sinh. Ai ngờ đến nơi thì trước cửa nhà vệ sinh công cộng đã xếp hàng dài như rồng rắn lên mây, cô nàng nhìn hàng người đếm không xuể trước mặt, lập tức xụ mặt xuống.

“Bên này đông quá, để mình đi cùng cậu lên nhà vệ sinh tầng hai nhé, chắc người sẽ ít hơn một chút.”

Khương Kiến Nguyệt đưa tay chỉ về phía lối thang bộ bên cạnh.

“Nghe cũng có lý! Mau mau đi thôi, mình sắp không nhịn nổi rồi!” Thẩm Thanh Thanh vừa kéo tay cô, vừa chen ra khỏi đám đông chật chội, lúc này mới thoát ra được hành lang dẫn đến thang lầu phía sau, tương đối vắng vẻ.

“Cậu vào đi, mình sẽ đứng ngoài chờ cậu.” Khương Kiến Nguyệt đứng ở khu vực công cộng giữa nhà vệ sinh nam và nữ, vẫy tay với Thẩm Thanh Thanh như để trấn an.

Đợi đến khi bóng dáng bạn thân biến mất sau cánh cửa, cô mới xoay người bước đến bồn rửa tay công cộng, định mở vòi nước rửa qua tay cho tỉnh táo một chút.

Cùng lúc ấy, cửa nhà vệ sinh nam bên cạnh khẽ kêu “cạch” một tiếng, có người bước ra, tiếng giày va vào nền gạch men cẩm thạch vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Theo bản năng, Khương Kiến Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại.

“…Lâu học trưởng?”

Khi nhìn rõ người vừa xuất hiện, trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, cảm xúc ấy đã bị cô giấu kín sau vẻ điềm tĩnh. Cô lễ phép lên tiếng: “Học trưởng, buổi chiều tốt lành.”

“Cô là ai?”

Lâu Cố Bắc nghe thấy cô chào, giống như nghĩ ra điều gì, bước tới gần nữ sinh. Còn chưa kịp nhìn xem là ai, lời đã buột miệng thốt ra.

Mãi đến khi hắn tùy ý liếc nhìn cô một cái, mới nhíu mày lại, lập tức phản ứng: “Khương Kiến Nguyệt? Học sinh mới được Trần Ứng Quốc tiến cử, tạm thời làm trợ lý thực nghiệm cho tôi phải không?”

Nói là trợ lý thực nghiệm, thực chất chỉ là người phụ trách mấy việc lặt vặt như trông coi phòng thí nghiệm, đối chiếu số liệu, sắp xếp lại thiết bị… Một bảo mẫu không hơn không kém, lo toàn những chuyện không quan trọng.

Trường B đặc biệt phân cho Lâu Cố Bắc một phòng thí nghiệm để hắn nghiên cứu, mà người sau thì gần như suốt ngày dính chặt trong đó, cơ bản là không bước chân ra ngoài.

Đạo sư chính quy của Lâu Cố Bắc – Trần Ứng Quốc – sợ bảo bối của mình có ngày vì nghiên cứu mà ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, nên khi nhận học sinh, đã tiện thể tìm cho hắn một "trợ lý thực nghiệm".

“Ừ, là em.” Khương Kiến Nguyệt gật đầu, đáp lại rất tự nhiên.

Lâu Cố Bắc dùng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét từ trên xuống dưới, ánh nhìn mang theo cảm giác như đang đánh giá một món thiết bị.

“Cô chắc chắn là muốn làm trợ lý cho tôi?” Lâu Cố Bắc nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, “Nói trước cho rõ, nếu trong phòng thí nghiệm của tôi xuất hiện bất kỳ loại mỹ phẩm rẻ tiền hay nước hoa nào, tôi sẽ lập tức đá cô ra ngoài.”

Dường như hoàn toàn không nhận ra câu nói của mình mang theo bao nhiêu ác ý, Lâu Cố Bắc vẫn thản nhiên nói ra.

Khương Kiến Nguyệt thoáng sửng sốt, sau khi nhận ra ý tứ trong lời hắn nói, mới nghiêm túc giải thích: “Học trưởng, em không có thói quen trang điểm hay xịt nước hoa.”

Trước mắt hắn là một thiếu nữ ăn mặc đơn giản—áo thun trắng có thêu hoa văn, quần jeans cạp cao và giày thể thao cổ cao. Đôi chân vừa thon dài vừa thẳng tắp khiến cả người cô trông vừa cao ráo lại gọn gàng.

Cô gái để tóc đen xõa tự nhiên, lẫn vào vài dải ruy băng xanh lục đan xen, được tết lỏng tay rồi buông nhẹ xuống bên gáy. Làn da trắng mịn, sạch sẽ không chút phấn son, nơi đuôi mắt chỉ có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng.

Đôi mắt đen trong trẻo, dịu dàng như nước xuân, hàng mi dài mảnh như cánh bướm khẽ lay động. Dưới sống mũi xinh xắn là đôi môi ướt mềm khẽ mím, tạo thành nét dịu dàng có phần ngây thơ.

Lâu Cố Bắc không thể không thừa nhận, cô gái này, quả thực rất xinh đẹp, đến mức có thể khiến người ta phải ngoái nhìn. Nhưng với khả năng nhạy bén trong vật lý của hắn, hắn nhìn kiểu gì cũng thấy cô chỉ là một “bình hoa”, chỉ có vẻ ngoài, đầu óc thì trống rỗng, chẳng có tí tư duy vật lý nào.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trong mắt hắn thì gần như tất cả mọi người, kể cả Trần Ứng Quốc, đều thuộc dạng “không có đầu óc” cả thôi.

Tân Bắc áp dụng chế độ giáo sư hướng dẫn. Học kỳ đầu tiên năm nhất vừa kết thúc, sinh viên đã bắt buộc phải chọn đạo sư, mà để giành được một người hướng dẫn giỏi, phần lớn sinh viên thường chủ động ra tay từ rất sớm.

Rõ ràng, cô gái trước mắt này hẳn đã nhận được sự đồng ý từ Trần Ứng Quốc. Nếu không, ông ấy đã chẳng đích thân gửi một bản thông tin cá nhân tên “Khương Kiến Nguyệt” đến phòng thí nghiệm của hắn, lại còn nói rõ cô sẽ là trợ lý thực nghiệm sau này.

Lâu Cố Bắc thu lại ánh mắt, sắc mặt thản nhiên, chỉ để lại một câu: “Không có là tốt nhất.”

Tùy ý rút một tờ khăn giấy, Lâu Cố Bắc lau khô nước trên tay.

Hắn xưa nay đều là kẻ làm theo ý mình, tính cách kiêu ngạo đã ăn sâu vào máu, hiếm khi mở miệng hỏi han dăm ba câu khách sáo. Với hắn, mấy lời thăm hỏi lễ phép chỉ là thứ vô nghĩa. Thế nên sau khi vo viên khăn giấy, ném vào thùng rác, hắn cũng chẳng nói thêm gì, định xoay người rời đi.

“À… Vậy, Lâu học trưởng, hẹn gặp lại?” Thiếu nữ bên cạnh hơi ngập ngừng mở lời chào tạm biệt.

Lâu Cố Bắc không đáp, bước chân cũng chẳng dừng lại lấy một chút, cứ thế lạnh nhạt rảo bước đi thẳng.

Chỉ là, ngay khoảnh khắc tiếp theo—

“Ầm ——”

Tiếng va chạm lớn vang lên khi vật nặng rơi xuống sàn khiến cả hành lang chấn động.

Lâu Cố Bắc bị dọa giật mình, theo bản năng quay phắt đầu lại. Trong tầm mắt hắn, chính là thiếu nữ vừa mới chào tạm biệt hắn, giờ đã ngã gục trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, bất tỉnh. Bên cạnh cô là một quyển sách tiếng Anh dày cộp mở toang, nằm chỏng chơ như vừa rơi từ độ cao xuống.

Trong lòng hắn lập tức trầm xuống. Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâu Cố Bắc sải bước chạy tới, ngồi xổm xuống bên người cô, đưa tay đẩy nhẹ, giọng nói mang theo chút sốt ruột: “Này? Cô làm sao vậy?”

“Khương Khương!!”

Đúng lúc ấy, từ nhà vệ sinh nữ lao ra một cô gái tóc ngắn màu hạt dẻ. Vừa thấy người đang nằm trên sàn, cô ta hoảng loạn trợn tròn mắt, lập tức hét toáng lên, sắc mặt trắng bệch như bị dọa cho hồn vía bay mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play