Tống Ngọc Tịch có chút nghi ngờ lời nói của Tống Ngọc Thiền: "Ta cảm thấy nàng ấy rất tốt, người rất hào sảng, nói chuyện cũng thẳng thắn."
"Không biết ngươi thấy thế nào, nhưng ta nghe nói, nàng ta có lần còn nói đến mức khiến tiểu thư Trương gia bật khóc, chẳng qua là người ta chỉ bẻ gãy một đóa hoa nhà nàng ta, vậy mà nàng ta lập tức hạ lệnh đuổi khách, từ nay về sau không bao giờ lui tới với tiểu thư Trương gia nữa. Với lòng dạ khí độ như vậy, thì cho dù thân phận có cao hơn nữa, xuất thân có tốt hơn đi chăng nữa, thì có tác dụng gì chứ." Tống Ngọc Thiền nói đâu ra đấy, dường như đang cố gắng thuyết phục Tống Ngọc Tịch.
Tuy nhiên, Tống Ngọc Tịch có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình, bất luận Tống Ngọc Thiền có nói gì, nàng vẫn như trước, không cảm thấy Quách Liên Khanh là một người lòng dạ hẹp hòi, ngược lại đám tiểu thư mà Tống Ngọc Thiền ưa thích kết giao, trên cơ bản đều là một đám yếu ớt nũng nĩu, quả thật là không hợp với Quách Liên Khanh.
"Dù sao lời ta cũng đã nói với ngươi, ngươi có tin hay không, ta cũng không có cách nào, chính là tỷ muội một nhà, ta không muốn ngươi chịu thiệt mà thôi."
Tống Ngọc Thiền kết thúc bằng câu nói này, Tống Ngọc Tịch cũng không muốn tranh cãi với nàng cãi, sau khi hạ xuống một quân cờ, thì nói:
"Được rồi, ta đã nhớ kỹ. Ta sẽ cẩn thận."
Tống Ngọc Thiền nhìn biểu tình này của Tống Ngọc Tịch, rồi lại dời ánh mắt xuống thiệp mời trên tay nàng, âm thầm cắn cắn môi. Quách Liên Khanh này quả nhiên giống như lời đồn, không hề biết lễ tiết, mời Tống Ngọc Tịch, mà lại không hề nhắc tới những cô nương khác của Tống gia. Nàng ta có chút không cam lòng, nói với Tống Ngọc Tịch:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT