Tống Ngọc Tịch mang theo Thu đồng và Thu Vân, ngồi lên xe ngựa Quách gia, cũng không đầy một lát đã đến phủ Thái Úy, kỳ thật phủ Thái úy và phủ Trấn Quốc công phủ ở cùng một khu phố, thế nhưng đường đi không giống nhau, ở chính giữa còn cách một đoạn, ngồi xe đi đến cuối phố Chu Tước, sau đó rẽ một cái, đi một lát là đến.
Quách Liên Khanh đích thân đến trước cửa đón Tống Ngọc Tịch, sau đó liền nắm tay nàng đi về phía tiểu lâu của mình. Quách Liên Khanh nói hôm nay Quách phu nhân đã dẫn các muội muội của nàng về nhà mẹ đẻ, không ở trong phủ, cho nên cũng bớt được cho Tống Ngọc Tịch lễ nghi bái kiến. Đi trong hoa viên xinh đẹp của Quách gia, Tống Ngọc Tịch nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy hoa viên Quách gia tuy không phức tạp, trong vườn cũng không có nhiều kỳ hoa dị thảo, nhưng từng mảnh vườn nhỏ lại được trồng rất có quy luật, đình đài lầu các, hòn non bộ, nhà thủy tạ, tất cả đều có đủ.
"Đừng thấy nhà ta không có gì đặc biệt, nhưng tất cả đều là do cha ta tự thiết kế. Tổ tiên nhà ta vốn là thợ xây, lão tổ tông là một thợ nề xây tường rất giỏi, chỉ có điều sau này thái gia gia (cụ nội) ta đọc sách, trúng cử, ở quê nhà cũng có danh vọng, gia gia ta cũng không chịu thua kém, còn trúng trạng nguyên, đến thời cha ta thì học vấn có chút thua kém rồi, nhưng cũng đã quen thuộc với quan trường, cho nên mới có quang cảnh nhà ta như ngày hôm nay."
Quách Liên Khanh xác thực là loại nhìn người để kết bạn, thật sự là vô cùng hợp ý, nàng cái gì cũng không giấu diếm, ngay cả chuyện tổ tiên, cũng có thể thoải mải tán dóc với Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch cười nghe nàng nói, đi được một lát, nghe thấy có tiếng gọi thì ngẩng đầu lên nhìn, trước cửa sổ nhỏ ở lầu hai, đang có nửa người thò ra, không phải là Cảnh Dương công chúa thì còn ai vào đây?
Tống Ngọc Tịch đoán được Quách Liên Khanh sẽ mời cả nàng ấy, nên không quá kinh ngạc, vẫy tay với nàng ấy, sau đó liền đi vào. Cảnh Dương công chúa từ lầu hai vọt xuống, nói với Quách Liên Khanh: "Quách tỷ tỷ, không phải đã bảo tỷ đừng nói với Tống Thất là ta đến sao?"
Quách Liên Khanh nhướng mày: "Ta có nói đâu."
Cảnh Dương chỉ vào Tống Ngọc Tịch, nói: "Vậy tại sao muội ấy nhìn thấy ta, mà không hề kinh ngạc."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT