Tống Ngọc Tịch trong lòng ôm đệ đệ mềm mại nhà mình, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nói: "Nương, đệ đệ vẫn cứ mãi khó coi như vậy sao, sau này có thể tìm được thê tử hay không đây."
Nàng đã nghẹn rất lâu rồi, cuối cùng nàng mới nói ra cảm thụ chân thật trong lòng, Lâm thị đang uống nước chè trứng gà, nghe nàng nói thế, thì sặc một cái, liếc nhìn nàng, nói, "Chỗ nào khó coi chứ? Thằng bé đẹp hơn nhiều so với lúc con được sinh ra."
Tống Ngọc Tịch:...
Cúi đầu nhìn tiểu tử vừa mới biết mở mắt, bú sữa xong là biết tự thổi bong bóng chơi đùa, nàng làm thế nào cũng không thể tin được đứa nhóc này đẹp hơn mình khi nhỏ, nhất định là Lâm thị thiên vị.
Lâm thị đưa chén không cho Từ ma ma, Từ ma ma ở một bên cũng nói theo: "Đúng vậy, thời điểm tiểu thư sinh ra, cũng không có mũm mĩm như công tử. Cả người cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay, giống như một con mèo nhỏ, tiếng khóc cũng rất nhỏ."
Tống Ngọc Tịch nhìn đôi chủ tớ này, trong đầu khó có thể tưởng tượng được lúc đó nàng là tình cảnh gì. Đệ đệ ở trên tay nàng đột nhiên khóc lên, dọa Tống Ngọc Tịch giật nảy mình, vội vàng giơ nó lên, đưa cho Từ ma ma. Từ ma ma để thằng bé dựa vào vai, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó hai cái, tiểu gia hỏa ợ một hơi thật lớn, sau đó liền ngừng khóc, nằm trên vai Từ ma ma ngủ, bàn tay béo đặt bên cạnh má, luôn luôn muốn bỏ vào miệng. Không nói đến dung mạo này, thì đứa trẻ nho nhỏ vẫn là rất đáng yêu.
Từ ma ma ôm một lúc, thì đặt đứa nhỏ xuống bên cạnh Lâm thị, Tống Ngọc Tịch cho rằng bà không rảnh tay để ôm, liền xung phong nói: "Hắn ngủ rồi, để ta ôm đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play