Chiêu Dương công chúa cũng không biết uống rượu, tuổi cũng còn nhỏ nên liên tục lắc đầu, nói: "Không đi, mẫu hậu không cho uống rượu, uống rượu... không tốt."
Cảnh Dương công chúa lắc đầu: "Thật không thú vị! Vậy thì chúng ta đi đây! Hoa yến buổi trưa vẫn chưa bắt đầu, chúng ta đi uống trước."
Ba cô gái, ôm tay nhau đi về phía Cảnh Dương điện.
Một canh giờ sau, Tống Ngọc Tịch đỡ Quách Liên Khanh từ Cảnh Dương điện đi ra. Quách Liên Khanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đi đường liên tục lảo đảo, nếu không phải có Tống Ngọc Tịch đỡ nàng, không chừng nàng thật sự ngủ gục ở dưới đất, đầu óc cũng còn coi như tỉnh táo, nhìn Tống Ngọc Tịch, muốn nói chuyện, lại trước tiên ợ một cái, sau đó đỡ ngực nói:
"Này, này, tửu lượng này của muội... vẫn chỉ là biết một chút thôi sao? Cũng quá khiêm tốn đi."
Tống Ngọc Tịch cười hì hì, nàng quả thật là hơi khiêm tốn một chút, làm một oán phụ đã từng gả ba lần, mà vẫn không chiếm được sủng ái của nam nhân, thì uống rượu về cơ bản thuộc về kỹ năng sống, không có kỹ năng này, mỗi ngày tự oán hận cũng không có tinh thần.
"Ôi chao, hôm nay Cảnh Dương khẳng định hối hận chết mất, rót cho muội giống như rót nước lọc vậy, uổng phí rượu hoa quế của muội ấy. Không được, hôm nào ta lại hẹn, đi phủ ta uống, uống rượu cha ta cất giấu. Ông cất giấu vài vò Thu Nguyệt Bạch dưới tàng cây trong viện, ta sẽ đi trộm nó ra, chúng ta lại uống. Còn có ca ca ta, chỗ ca ca ta cũng có cất giấu, chỗ nào ta cũng đều biết hết..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play