Sau khi Hoài Vương điện hạ sững sờ đọc xong đoạn văn, thì tay hắn ta giống như không còn là của hắn ta nữa. Tiêu Tề Dự và Tống Ngọc Tịch chơi cờ cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm, bỗng nhiên hắn ném quân cờ xuống, ném vào trong hộp cờ, rồi nói: "Ừm, kỳ nghệ Thất tiểu thư quả nhiên cao minh, ta thua rồi."
Tống Ngọc Tịch nhìn bàn cờ cười cười: "Điện hạ nếu kiên trì thêm vài bước nữa, chưa chắc sẽ thua."
Tiêu Tề Dự ngước mắt nhìn nàng, nói: "Chơi cờ với mỹ nhân, sao phải quan tâm thắng thua làm gì?"
Lời nói độ lượng như vậy, khiến Tống Ngọc Tịch và mấy tiểu cô nương đều nhịn không được nở nụ cười, chỉ có Hoài Vương trong lòng cảm thấy mệt như chó, cùng là đùa giỡn mỹ nhân, tại sao chỉ có hắn ta bị cười nhạo?
Tiêu Tề Dự xoay người, bắt gặp ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoài Vương, khiến Hoài Vương sợ tới mức lui về phía sau một bước, lại nghe Tiêu Tề Dự nói: "Nhị hoàng đệ gần đây lơ là học hành, công khóa bị kém đi rất nhiều, cầm thước trở về tìm Trương thái phó, bảo ông dạy bù lại cho ngươi."
Tiêu Tề Thai đang muốn nói đầu năm Thái học viện sẽ không có người, thì Bùi Thao đã tiếp lời: "Điện hạ, hôm nay là mùng một, Trương thái phó cũng chỉ đến Thái học viện điểm danh, lúc này chắc cũng đã trở về ."
Tiêu Tề Dự giật mình gật đầu, nói: "Ồ, cũng đúng. Vậy thì để qua mười lăm. Ta sẽ đích thân dặn dò qua Trương thái phó, mấy ngày tới ngươi ở nhà xem thêm một chút văn bát cổ điển tịch, tu thân dưỡng tính cho tốt, Trương thái phó sẽ kiểm tra. Tay ông ấy đánh mạnh hơn Bùi Thao rất nhiều."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT