Vốn mọi người đều cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng điều khiến Tiêu Tề Thai không ngờ tới chính là, bọn họ ở bên kia đã bắt đầu chơi cờ, nhưng Tiêu Tề Dự cũng không quên mình đang đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn bàn cờ, cũng không quay đầu lại nói:
"Cái gọi là tu thân chính là giữ cho tâm mình ngay thẳng, đọc thuộc."
Tiêu Tề Dự đột nhiên nói ra một câu trong Đại học kinh, mà rất rõ ràng, câu này không phải là nói với Tống Ngọc Tịch ở đối diện, càng không có khả năng là nói với Chiêu Dương, Cảnh Dương và Quách Liên Khanh. Tiêu Tề Thai lập tức nghĩ đến mình, khóe miệng tươi cười đều có chút cứng ngắc, hoàng huynh trưởng có ý gì? Còn coi hắn ta như một đứa trẻ hay sao? Muốn hắn đọc thuộc lòng ở trước mặt nhiều người như vậy sao?
Tiêu Tề Dự hạ xuống một quân cờ, thản nhiên nói:
"Không nghe thấy, hả? Bùi Thao, mang giới thước [2] của Thái học viện qua đây, nói ta muốn kiểm tra công khoá (bài tập) của Hoài Vương điện hạ." Rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoài Vương đang mặt mũi đỏ bừng, mà lạnh lùng nhếch môi nói: "Chờ giới thước tới, lại học thuộc lòng, giờ ngươi cứ suy nghĩ cho thật tốt, đợi lát nữa đọc sai một câu, thì ta sẽ đánh vào lòng bàn tay một cái."
[2] giới thước: thước kẻ bằng gỗ mà thầy dạy học ngày xưa dùng để đánh học sinh.
Tống Ngọc Tịch cùng Cảnh Dương, Quách Liên Khanh, ba người giống như tâm ý tương thông, không khỏi che miệng cười, Hoài Vương lại càng cảm thấy vô cùng mất mặt. Hắn ta đã lớn như thế rồi, cho dù hoàng huynh cảm thấy hắn ta sai, thì phạt hắn cái gì không phạt, lại hết lần này tới lần khác muốn phạt hắn học thuộc lòng, đọc không tốt còn muốn đánh vào lòng bàn tay? Cái này, rõ ràng là quá khi dễ hắn ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play