Sự bất an lóe lên trong mắt Kỷ Uyển Thanh, nàng ta chuyển mắt, cúi đầu nói: "Không phải. Mẫu thân vẫn luôn rất tốt với ta..."
Tống Ngọc Tịch câu môi cười cười: "Tốt chỗ nào chứ? Cho ngươi ăn ngon, mặc tốt? Cho ngươi sống một cuộc sống như đích nữ? Bà ta đã dạy cho ngươi cái gì? Ngoại trừ biết đánh đàn, khiêu vũ, ngươi còn biết cái gì? Ngươi không biết cái gì cả, cũng không hiểu chuyện, chỉ học được tính cách hẹp hòi hay ghen ghét, học được cách chèn ép người yếu thế hơn mình, học được cách xu nịnh vuốt mông ngựa, học được cách a dua nịnh hót. . . Mà những thứ này là chuyện mà một mẫu thân yêu thương con gái nên làm sao?"
Kỷ Uyển Thanh mím chặt môi không để cho mình khóc nấc lên. Kỷ Uyển Xuân ở một bên cũng không biết nên an ủi nàng ta như thế nào. Thế nhưng trái lại Kỷ Uyển Thanh có vẻ cũng không khó tiếp nhận giống như trong tưởng tượng của nàng, có lẽ ở trong lòng của nàng ta, nàng ta cũng mơ hồ đoán được một ít, chỉ là cho tới nay chưa từng có ai ở ngay trước mặt đánh nàng ta tỉnh lại mà thôi.
Tống Ngọc Tịch đứng lên, chuẩn bị rời đi, thì lại bị Kỷ Uyển Thanh gọi lại, nói:
"Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, nói: "Ta làm sao biết bây giờ ngươi muốn làm cái gì chứ? Ta chỉ nói những thứ ta biết cho ngươi, còn kế tiếp muốn làm cái gì. . . ngươi tự nhìn rồi đi mà xử lý. Thành môn lang Trương gia đang ở ngõ Liễu Nhi ở phía tây kinh thành. . ."
Sau khi nói xong câu đó, Tống Ngọc Tịch lập tức rời đi Quan Ngư Đình, đi hướng Vũ Đồng viện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT