Tống Ngọc Tịch cũng không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn Kỷ Uyển Thanh, đợi nàng ta lên tiếng đặt câu hỏi với mình. Trong lòng Kỷ Uyển Thanh vô cùng thấy tò mò, thật sự nàng ta không biết vì sao lão thái quân nhất định phải để nàng ta gả cho Điền Phúc Châu. Nhưng nàng ta lại không muốn mở miệng hỏi Tống Ngọc Tịch, vì cảm thấy nếu nàng ta làm như vậy thì thật giống như muốn nhận thua trước Tống Ngọc Tịch vậy. Nàng ta muốn đánh cược rằng cho dù mình không hỏi, thì Tống Ngọc Tịch cũng sẽ nói cho nàng ta biết.
Nhưng lần này, Kỷ Uyển Thanh đã tính toán sai. Bản thân Tống Ngọc Tịch là muốn tránh phiền phức nên mới trốn ra, hơn nữa cũng không có gì việc gấp, cho nên mới rảnh rỗi phí phạm thời gian với các nàng ở chỗ này. Nàng cúi đầu nhìn móng tay, rồi quay đầu nhìn cá hồng dưới Quan Ngư Đình, tư thái vô cùng nhàn nhã. Kỷ Uyển Xuân đẩy Kỷ Uyển Thanh một cái, liếc mắt nhìn nàng ta ra hiệu, ý là muốn để Kỷ Uyển Thanh bắt lấy cơ hội này. Hôm nay Tống Ngọc Tịch đã là huyện chủ, sau lưng lại là cả phủ Trấn Quốc công. Nếu như nàng ấy chịu ra mặt thay Kỷ Uyển Thanh nói vài lời, thì có khi chuyện này của Kỷ Uyển Thanh có lẽ còn có thể xoay chuyển.
Dường như Kỷ Uyển Thanh cũng đã hiểu được ý tứ của Kỷ Uyển Xuân. Nàng ta cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, từ từ buông xuống sự hiếu thắng trong lòng, kỳ thật nàng ta cũng hiểu, cho dù mình có cậy mạnh như thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng ta đã thua. Nàng ta ganh đua khí thế với Tống Ngọc Tịch, thua không đáng sợ, nhưng đáng sợ chính là, bởi vì ganh đua khí thế mà hủy cả cuộc đời của mình.
Nàng ta lập tức đi tới trước mặt Tống Ngọc Tịch, hai đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống. Hành động này của nàng ta, Tống Ngọc Tịch cũng không ngờ tới, nên vội vàng đứng lên, đỡ cánh tay của Kỷ Uyển Thanh. Khóe miệng Kỷ Uyển Thanh run rẩy, sau khi do dự một lúc, mới mở miệng nói:
"Xin nói cho ta biết, được không? Ta thật sự. . . không muốn gả cho lão đầu kia, ta tình nguyện chết đi, cũng không nguyện ý gả cho lão ta!"
Tống Ngọc Tịch đỡ nàng ta đứng lên, làm cho nàng ta ngồi xuống lan can. Kỷ Uyển Xuân thấy Kỷ Uyển Thanh cũng không hề vặn vẽo, thì cũng thoáng yên tâm, theo sau ngồi xuống sau lưng Kỷ Uyển Thanh, rồi lắng nghe Tống Ngọc Tịch nói:
"Kỷ gia sở dĩ nhất định phải để cho ngươi gả cho lão nam nhân Điền Phúc Châu kia, là bởi vì Kỷ Du đã phạm tội! Nếu ngươi không gả cho Điền Phúc Châu, thì học tịch của Kỷ Du lập tức không giữ được. Kỷ Du hiện tại là hi vọng của phủ Bình Dương Hầu, bọn họ còn đang hi vọng hắn ta sẽ đạt kết quả tốt vào kỳ thi mùa xuân năm sau, làm sao có thể để cho hắn ta gặp chuyện không may vào lúc này? Cho nên mới muốn gả con gái cho Điền Phúc Châu, mà rất không may, người đó lại chính là ngươi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play