Bên trong Trấn Quốc công phủ cũng vô cùng hỗn loạn, người của trù phòng lên phố mua đồ, căn bản không mua được gì, cho dù các vị chủ tử trong phủ đã hạ thấp yêu cầu xuống, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào thỏa mãn, thậm chí lương thực cũng đều do Thất tiểu thư phái người đưa về. Mà lúc này, tất cả viện nhỏ cũng đã rơi vào trạng thái đói kém, chỉ có trong Vũ Đồng viện, là thoải mái dễ chịu không khác ngày thường ngày, mỗi ngày phòng bếp nhỏ còn có thể cung ứng cho Lâm thị tối thiểu là hai món mặn, hai món chay và một chén canh. Những thứ này đều do Tống Ngọc Tịch mua bằng tiền riêng, cho nên không được tính là đồ chung của phủ, vì vậy cho dù Kỷ Lan các nàng đỏ mắt, nhưng thực sự cũng không có cách nào. Lần đầu tiên thấy hận Tống Ngọc Tịch quá biết kiếm tiền, nếu những thứ này, Tống Ngọc Tịch đều mua bằng bạc từ trong khố phòng của phủ, thì lúc này các nàng đã có thể danh chính ngôn thuận chiếm dụng những thứ này rồi.
Lâm thị đương nhiên cũng không ngu, mà lại có thể đưa cho các nàng những đồ mà con gái tự tay chuẩn bị cho mình. Mỗi ngày bà đều tính toán, dù sao cũng phải cố định để lại cho Tống Dật và Tần thị phần cơm canh nóng. Tống Dật phát hiện, mỗi khi về đến nhà, không những không thể cho Lâm thị một môi trường an toàn, mà mỗi ngày còn được Lâm thị chiếu cố, cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Ngược lại Tần thị cũng không bị ảnh hưởng gì, Lâm thị hiếu kính bà, bà cũng không cự tuyệt. Kỷ Lan và những thê thiếp khác đến trước mặt bà khóc lóc kể lể, bà cũng chỉ đánh thái cực (chỉ việc uyển chuyển trong giao tiếp), chỉ một mực nói đồ của Lâm thị không phải của công, nàng đưa cho mình là vì nàng hiếu thảo, nhất quyết không chịu nói rằng sẽ bảo Lâm thị mang những thứ đó phân cho mọi người cùng hưởng. Khiến Kỷ Lan tức giận đến lỗ mũi cũng xì khói, nhưng cũng không làm được gì, dù sao đồ là do Lâm thị tự mình mua, cho dù dựa theo đạo lý mà nói, thì Lâm thị hiếu kính chủ mẫu cũng là điều nên làm, nhưng những điều này đều xuất phát từ tính tự giác của mỗi người, chỉ có thị thiếp chủ động hiếu kính chủ mẫu, nào có chuyện chủ mẫu mở miệng yêu cầu thị thiếp phải đến hiếu kính mình? Vạn nhất Lâm thị là thứ hỗn láo, cự tuyệt ngay tại chỗ, thì bà ta không những không nhận được đồ, lại ồn ào đến mất hết cả mặt mũi, thật sự là không đáng!
Trong lúc toàn bộ kinh thành đều bị bao phủ bởi một màn sương khói mờ ảo do trời, thì trên đường Trường An cũng chỉ có tiệm cơm Phù Dung Viên là mở cửa. Cả tháng mưa to, ngay cả đội thuyền vận chuyển thực phẩm cũng không có khả năng đến được, mà Hoài Đông Hào của Tống Ngọc Tịch, trước khi trời mưa, đã cập bến một lần, trong khoang thuyền chứa đầy khoai lang và khoai tây, còn có một ít rau quả và nhiều thứ khác, cho nên có thể giúp cho Phù Dung Viên duy trì việc mở cửa. Mà việc kinh doanh Phù Dung Viên cũng không giống với việc kinh doanh của cửa hàng bán lương thực.
Cửa hàng lương thực là để bảo đảm mọi người không bị đói bụng mà chết, còn Phù Dung Viên chính là nơi thu phí đứng đắn, bởi vì ngay vào lúc này có thể đến ăn đồ ăn trong tửu lâu đều là người không thiếu tiền, đối với người như vậy, Tống Ngọc Tịch còn phải khách khí sao, cũng không thể làm từ thiện với tất cả mọi người chứ, nên kiếm thì vẫn phải kiếm.
Tần thị bị các nữ nhân trong nhà làm phiền đến mức không thể chịu đựng được, vì vậy sau khi Tống Ngọc Tịch về phủ liền đi gặp bà.
Bây giờ những vũng nước lớn ở trong sân đều có thể nuôi cá được rồi, mỗi viện đều có bà tử cường tráng chuyên canh giữ ở hai bên, chuyên để cõng chủ tử lội qua nước. Khi Tống Ngọc Tịch quay lưng vào cửa, thì Tần thị mới vừa thắp hương xong, đứng dậy từ trên bàn thờ không nói tiếng nào, để cho Tống Ngọc Tịch trực tiếp ngồi trước bàn thờ Phật chép kinh. Tống Ngọc Tịch chép kinh được một lúc, mới cảm thấy không đúng, mà hỏi Tần thị:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play