Trận mưa to kinh hoàng này đã rơi trọn vẹn hai mươi ngày. Mọi người bắt đầu ý thức được đây không phải là một trận mưa bình thường, ngày ngày đều có quan binh của Ngũ Thành Binh Mã Ti và Thành Phòng Doanh (doanh trại phòng thủ kinh thành) qua lại tuần tra ở trên đường. Nói tóm lại, nội thành không bị ngập quá nhiều, chỉ sợ nước của hộ thành hà không kịp thoát, sẽ bị tràn ra, nếu là như vậy thì dân chúng sống xung quanh thành sẽ gặp nạn.
Cửa hàng trong kinh thành, phần lớn đều bị ngập, chỉ có một ít cửa hàng mới xây ở đường Trường An vì có nền khá cao, cho nên, trong tiệm cũng không bị ảnh hưởng gì, chỉ có điều trời mưa nên trên đường phố cũng vắng người, khách hàng cũng ít hơn. Nếu là cửa hàng ăn thì ngược lại cũng không sao, mỗi ngày chỉ cần có đồ ăn để bán, thì nhất định sẽ có thể bán được, thế nhưng nếu là những cửa hàng bán đồ trang sức châu báu, xiêm y vải vóc thì trước cửa đã có thể giăng lưới bắt chim rồi, vào những ngày mưa, ai còn muốn lên phố mua mấy thứ này chứ.
Giá gạo và rau ở nội thành càng ngày càng tăng, sau hơn mười ngày, thì mọi người phát hiện, đồ vật có thể mua được càng ngày càng ít, lương thực ở cửa hàng lương thực đã tăng giá một cách chóng mặt. Tống Ngọc Tịch để Lâm Phàn tìm cửa hàng mặt tiền còn trống làm nơi mua bán lương thực tạm thời, rồi đem lương thực đã trữ trước đó, bán với giá như ngày thường. Tuy nhiên, người cần mua phải chứng minh được hộ tịch, mỗi nhà chỉ mua được tối đa là một đấu gạo mỗi ngày, được mua năm ngày liên tiếp, sau đó nghỉ hai ngày, sau đó lại được mua năm ngày liên tiếp, nhiều hơn không bán, ra giá cao hơn cũng không bán.
Có không ít tiểu thương bán lương thực tìm Lâm Phàn thương nghị, nói muốn mua toàn bộ lương thực mà Lâm Phàn đang có với giá gấp 10 lần, nhưng đều bị Tống Ngọc Tịch cự tuyệt, hơn nữa nàng cũng nói luôn với Lâm Phàn, cho dù có người ra giá gấp trăm lần, nghìn lần, thì cũng không thể bán!
Ban đầu còn có người nói lão bản này ngu, có tiền mà không biết kiếm, một số hộ gia đình lớn còn dư lương thực trong hầm, thì cũng không đến mức vì hai thăng [1] gạo mà xếp hàng. Thế nhưng sau khi mưa không ngừng rơi một tháng, thì tất nhiên chưa nói bọn họ, lương thực còn dư trong nhà dân chúng đã gần cạn kiệt, thùng đựng gạo đã bắt đầu thấy đáy, đến lúc này thì cửa hàng lương thực của Tống Ngọc Tịch đã giải quyết được vấn đề lớn cho họ, ngay cả những hộ gia đình lớn cũng bắt đầu ý thức được vấn đề này. Mà quan trọng là, các cửa hàng lương thực khác ở nội thành cũng đã bán gần hết, cho dù những hộ gia đình lớn có tiền, cũng không thể mua được nhiều thứ, cho nên, họ cũng chỉ đành như những người bình thường, mỗi ngày đều đến cửa hàng lương thực trên đường Trường An để mua. Có một số dân chúng nghèo khổ, đều trăm miệng một lời nói cửa hàng lương thực này có tâm, lan truyền điều này đi khắp đầu đường cuối ngõ, và số người làm vậy lại ngày một tăng.
[1] thăng: 1/10 đấu
Tống Ngọc Tịch đã sớm dự đoán được tình huống này, cho nên để đề phòng thì ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, để bảo đảm mỗi nhà đều có thể mua được, thì nàng đã hạn chế mỗi người chỉ có thể mua được một thăng mỗi ngày, cũng bởi vì nàng đã tính toán cung ứng ở mức lớn nhất, cho nên, đã giải quyết được sự lúng túng về tình trạng thiếu lương thực cho hầu hết người dân trong kinh thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT