Có lẽ hầu hết những người sống ở kinh thành và khu vực xung quanh đó, cả đời đều chưa bao giờ gặp cảnh hỗn loạn và tuyệt vọng như ba tháng này. Các lão nhân ngày ngày cầu thần bái Phật, hi vọng Thiên gia có thể ban cho một ngày nắng ráo, hết lũ lụt. Thế nhưng trong ba tháng mưa rơi xuống, đã cầu hết hai tháng, mà mưa vẫn không giảm, đợi đến khi sang tháng thứ ba, rất nhiều người liền cảm thấy tuyệt vọng. Trong kinh thành xảy ra không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, trước cửa thành cũng tụ tập một đống người muốn xin vào thành. Tất cả đều bị Ngũ Thành và thành phòng doanh (doanh trại bảo vệ thành) khống chế ở ngoài thành, bởi vì quan phủ xử lý kịp thời, quan dân hợp tác, dựng lên quân trướng tạm thời ở ngoài thành, an trí dân chạy nạn do lũ lụt ở quê nhà. Họ thường ở những vùng ngoại ô, nhưng giờ đây nơi đó về cơ bản đã trở thành đại dương mênh mông, thật sự không tìm được nơi để ở, nên chỉ có thể đến kinh thành, nhìn xem có thể tìm được một chỗ đặt chân hay không. Cùng một lúc cho nhiều dân chạy nạn như vậy vào thành là việc không thực tế, cho nên cũng chỉ có thể an trí họ ở bên ngoài, may mắn là có lều vải, vì vậy tạm chưa xảy ra nhiễu loạn gì lớn.
Tống Ngọc Tịch đứng ở trên lầu hai của cửa hàng lương thực nhìn những giọt nước đọng trên mái hiên, nặng nề thở dài một hơi. Trận mưa to ở kinh thành này cuối cùng cũng trôi qua được một nửa rồi. Cho dù nàng biết rõ, trận mưa này phải rơi liên tục ba tháng, nhưng mỗi ngày ở trong môi trường ẩm ướt, nàng thật sự không cảm nhận được một chút vui vẻ nào. Sau khi cửa hàng lương thực bán được một tháng, thì nàng bắt đầu không thu tiền, quy tắc vẫn như cũ, chỉ khác là mọi người tới lĩnh lương thực, mà không cần phải trả tiền nữa, dùng danh nghĩa của phủ Trấn Quốc công mà hành việc thiện, nhận được lời khen ngợi rợp trời. Thế nhưng cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có cách nào chống lại được ảnh hưởng của thiên tai. Trên đường ngày càng có nhiều người trôi dạt từ khắp nơi, may thay triều đình đã nhanh chóng xử lý dứt khoát, mở cửa sáu ngôi chùa miếu và tất cả nha môn trong nội thành để làm chỗ ở cho những dân chúng có nhà ở bị phá hủy không thể sống được nữa, còn cung cấp lửa than, chăn bông cùng lương thực, vấn đề lớn đã được giải quyết đến nơi đến chốn, vì vậy mà trong ba tháng qua cũng không hề xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhớ lại tình hình ở kiếp trước, Tống Ngọc Tịch thật sự cảm thấy thật may mắn khi Tiêu Tề Dự trọng sinh trở về.
Bởi vì ở kiếp trước, nàng thực sự sống ở dân gian, tận mắt thấy mọi người trôi giạt khắp nơi, sau đó xảy ra xung đột, có rất nhiều người tập kết trước cửa quan phủ, bởi vì không đủ ăn đủ mặc không có nơi để ở, cho nên dứt khoát chiếm cứ công đường của quan phủ. Về sau triều đình xuất binh trấn áp, trong quá trình đó lại xuất hiện không ít hiểu lầm giữa quân và dân, cho nên về sau đã xảy ra không ít bạo loạn. Đến giai đoạn giữa và cuối, còn có dân chúng tụ tập cướp của người giàu, không ít gia đình giàu có phú quý đã phải trải qua việc bị lưu dân tụ tập xông vào cướp đoạt. Đoạn thời gian đó, bầu trời như bị đục thủng, nhân tâm cũng bị suy sụp, tình cảnh hỗn loạn đến mức quan phủ cũng không khống chế nổi.
Nhưng những chuyện này vẫn chỉ xảy ra trong kinh thành. Đợi đến khi mưa tạnh, dân chạy nạn từ Trực Cô, Hà Gian chạy tới ngày càng nhiều. Hiện tại một ít dân chúng vùng ngoại ô đã được an bài trong quân trướng dựng tạm, tuy nhiên, đợi đến khi dân chạy nạn từ Trực Cô, Hà Gian cũng tới, thì e rằng việc an trí ngoài thành sẽ trở nên khó khăn hơn, cũng không biết Tiêu Tề Dự sẽ làm gì để xử lý việc này.
Mưa tạnh, không phải là chấm dứt, mà là bắt đầu.
Tống Ngọc Tịch đi xuống từ trên lầu, Lai Phúc, thị vệ canh cổng của Tống gia lập tức tiến lên nghênh đón, nói với Tống Ngọc Tịch:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT