Sau hai ba ngụm Tống Ngọc Tịch đã uống hết canh gà, sau đó nàng đi xuống lầu gọi Thu Đồng Thu Vân cùng Lục Hoàn, bung dù đi chủ viện, để cho Lâm thị ở lại tiểu lâu của nàng nghỉ ngơi, không nên để bà đi tới đi lui trong mưa. Lúc vừa nãy Lâm thị đã cảm thấy lầu nhỏ này khá thoải mái, cho nên vốn là muốn ở lâu thêm một chút. Sau khi dặn dò Tống Ngọc Tịch vài câu, nói Mai Tường chiếu cố nàng cho tốt, liền không quan tâm nữa.
Bà biết khuê nữ nhà mình cũng không phải người chịu ngồi yên một chỗ. Trước đây bà còn lo lắng nàng sẽ không quen khi trở lại Tống gia, kỳ thật, lúc đó bà đã sai lầm, chỉ khi dốc sức liều mạng muốn dung hợp vào cái vòng tròn cao quý luẩn quẩn này, thì lúc đó con gái mới sẽ cảm thấy không quen, nhưng nếu nàng không hề muốn dung hợp, làm chuyện gì cũng dựa theo sở thích của mình, ý chí của mình, thì bất luận là ai cũng không thể ép buộc được nàng.
Có đôi khi Lâm thị còn cảm thấy rất ghen tị với đứa con gái nhỏ này, bởi vì nàng có dũng khí! So sánh với con bé, thì dũng khí của bà không cần nhắc tới, khi còn bé, bà không có dũng khí chống lại mệnh lệnh của cha mẹ, lấy chồng ở xa kinh thành. Sau khi gặp được Kỷ Châu, ở trong cái nhà đó, chỉ có lúc đóng cửa viện ở cùng Kỷ Châu, cuộc sống trôi qua mới thư thái một chút. Khi đó bà không có dũng khí chống lại Chu thị và Kỷ Trữ thị, luôn luôn nhẫn nhịn, mà hậu quả của sự nhẫn nhịn là bị Chu thị và Kỷ Trữ thị đóng gói đưa cho Tống Dật, một con sói hoang, bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn. Thế nhưng, khi đó, bà vừa không có dũng khí để chết, lại kéo lấy thân xác tàn tạ này, lay lắt mà sống, cũng không có dũng khí tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho bọn nhỏ, cuối cùng rơi vào kết cục bị nhốt ở viện hoang. Việc hạ quyết tâm mang theo con gái, vội vàng gả cho Tống Dật làm thiếp, có lẽ đã là chuyện dũng khí nhất mà bà dám làm trong cuộc đời này rồi, nhưng có lẽ đó là do cừu hận đối với Kỷ gia bị dồn nén trong tim. Bà thật sự sống rất thất bại, chưa từng sống vì chính mình, bà cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, cũng không biết đến rốt cuộc là mình có thể làm cái gì. Hai năm qua, nhìn khuê nữ còn nhỏ tuổi như vậy mà bắt đầu biết suy tính cho tương lai của mình, trong lòng bà cảm thấy không còn chút kiêu ngạo nào.
Mà ở trước mặt con gái, ngược lại Lâm thị cảm thấy mình còn nhỏ tuổi, cần được con gái che chở, mà điều kỳ lạ nhất, đó là cảm giác này thực ra lại hoàn toàn đúng, sự tài giỏi của con gái nằm ngoài dự liệu của mọi người. Ngay cả Tống lão phu nhân cũng có chút kính trọng đối với di nương là bà đây, mà bà biết, điều này không phải chỉ vì Tống Dật coi trọng bà, mà còn là vì địa vị con gái trong lòng Tống lão phu nhân ngày một thay đổi.
Cũng giống như bây giờ, bên ngoài trời đang mưa to, nàng vốn nên núp ở trong ngực của mẫu thân mà làm nũng, thế nhưng nàng từ đầu tới cuối đều không sợ nguy hiểm, cũng không ngại phiền toái, cứ như vậy mà dùng bả vai gầy yếu của nàng, gánh lấy trách nhiệm mà vốn nàng không phải gánh! Thế nhưng những trách nhiệm này đối với nàng mà nói, đã không là cái gì, bởi vì nàng đã đủ mạnh, đủ kinh nghiệm, đủ để giúp cho nàng có thể bình an sống sót ở bất cứ đâu.
Tống Ngọc Tịch mang theo mười mấy người, gần như là huy động toàn bộ người của Vũ Đồng viện, rồi nàng lại để cho quản gia chuẩn bị bảy tám cỗ xe ngựa, mượn cớ là Lâm thị muốn ăn, để đi ra cửa. Lần ra trận này khiến cho Lục Hoàn và Mai Tường kinh hoàng không nói nên lời, Mai Tường mãi mới tỉnh táo lại, ở trên xe hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Thất tiểu thư, chúng ta đây là muốn mua toàn bộ đồ ở chợ hay sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play