Thiếu phụ kia kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch, một lát sau mới cúi đầu, nói:
"Không dối gạt tiểu thư, thêu thì ta có biết thêu, nhưng ta lại không muốn thêu. Lần trước trên đường người cũng nhìn thấy đấy, trượng phu và bà mẫu của ta là người hung ác như vậy. Trước đây cuộc sống của cô ruột ta trôi qua rất tốt, bà từ trong cung ra, cũng có bạc trong người, vốn là muốn gả ta cho một gia đình tốt, nhưng thật không ngờ tới, lại gặp một nhà phu gia như vậy. Trước khi thành thân thì cái gì cũng tốt, nhưng sau khi thành thân thì lập tức thay đổi thái độ, ngay cả cô của ta cũng bị liên lụy thành như vậy. Đồ vật trong nhà đều bị tướng công của ta cướp đi nướng vào bài bạc, lúc ấy cô của ta cũng muốn đi báo quan, nhưng đi được nửa đường thì bị bắt lại, lỗ tai của bà cũng bị đánh tổn thương vào lúc đó. Ta muốn rời khỏi hắn ta, nhưng hắn ta lại nói, nếu như ta dám đi, hắn ta nhất định sẽ giết chúng ta. Sau khi cô của ta bị đánh, thì đầu óc trở nên không rõ ràng, ta thi thoảng cũng sẽ vụng trộm thêu vài thứ đem đi bán, nhưng ta cũng không dám nói cho người khác biết ta biết thêu, chỉ nói với người khác, đó đều là do cô của ta thêu lúc còn trẻ. Vốn đây đều là chuyện gia đình, ta không nên nói với người khác, nhưng hôm nay tiểu thư là người có ân cứu mạng đối với ta, nên ta không muốn giấu giếm người. Ta không thể bỏ được cuộc sống của mình, ta cũng đã nghĩ đến chuyện tự vẫn, nhưng lại không bỏ được cô ta một mình, bà bị mù, nếu không có ta, thì chỉ còn lại một con đường chết. Ta. . . Ta. . ."
Thiếu phụ kia nói xong, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Tống Ngọc Tịch không nghĩ tới phía sau lại còn có chuyện như vậy, không khỏi cũng sinh lòng đồng tình, nhớ tới ngày ấy trên đường trông thấy bà mẫu của nàng ấy, dáng vẻ hung thần ác sát đuổi đánh nàng ấy, nào có một chút lưu tình. Nếu không phải đúng lúc nàng và Tiêu Tề Hoàn đi qua, thì không chừng nàng ấy đã bị đánh chết vào ngày đó.
Tống Ngọc Tịch cất tiếng hỏi: "Bà mẫu của cô sau đó còn đánh cô không?"
Thiếu phụ cúi đầu lau nước mắt, nói: "Ngày đó bà ta bị vị công tử kia đánh cho liệt giường, giờ chỉ có thể ở trên giường bệnh, nên không thể đánh ta được. . ."
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt nàng, thương thế kia xem ra không phải do bà mẫu đánh vậy chính là do tướng công của nàng rồi. Thiếu phụ kia bị nàng nhìn thì càng thêm khó chịu, cắn môi dưới, giống như bị đâm vào chỗ đau, gắng sức nhịn khóc, rồi đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, dập đầu với Tống Ngọc Tịch, nói:
"Tiểu thư, ta biết người là tiểu như nhà quan, người thiện tâm, ngày đó trên đường còn có thể ra tay cứu giúp, người là người tốt, vốn những lời này ta không nên nói, ta không nên cho người thêm...phiền toái, nhưng ta thật sự không còn biện pháp nào khác rồi. Ta van cầu người, người cứu ta đi! Ta thật sự không chịu được, cũng thật sự không còn biện pháp khác nào nữa rồi. Ta ở trong cái nhà đó, còn không bằng heo chó. Hu hu hu. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT