Đẩy cửa viện ra, một lão thái thái tóc trắng xoá đang ngồi ở trong sân phơi nắng, cả người gầy trơ cả xương, thoạt nhìn ít nhất cũng đã ngoài tám mươi, bên trong hai con mắt có màng mỏng trắng xóa. Hàng xóm nói cho Tống Ngọc Tịch biết lão thái thái này đã mù vào mấy năm trước, bà không có con cái, dưới gối chỉ có cô cháu gái nhỏ của một vị bà con xa. Năm đó khi bà xuất cung, bà đã sáu mươi tuổi rồi, tình cờ gặp gia đình thân thích không giàu có, muốn bán đi khuê nữ, bà thấy đứa bé kia đáng thương, liền đón về nhà, nhận làm con gái nuôi. Về sau đứa bé kia lớn lên, đã đi lấy chồng, những vẫn kiên trì đều đặn cứ cách hai ba ngày sẽ trở về thăm bà.
Tống Ngọc Tịch lòng mang hi vọng đi tìm kiếm rất lâu, nhưng rõ ràng đã tìm được lại nhận được kết quả như vậy, cho nên khó nén được thất vọng trong lòng. Nàng hỏi hàng xóm là nhà của bà ấy có còn thêu nữa không, thì hàng xóm nói cho nàng biết, trước kia họ vẫn làm thêu, nhưng kể từ khi khuê nữ kia đi lấy chồng, thì nam nhân của nàng ấy ham đánh bạc thành tánh, vơ vét hết tiền tài của hai nhà, chọc lão thái thái tức giận khóc đến mù cả mắt, từ đó về sau, thì không còn làm thêu nữa.
Đang nói chuyện, hàng xóm kia liền chỉ vào phía đầu ngõ nói: "Nhìn kìa, khuê nữ của nhà này đã trở lại. Con bé cũng đáng thương, nam nhân của nó không những đánh bạc mà còn nghiện rượu. Mỗi lần cá cược thua, uống rượu say, về nhà liền đánh người, bà mẫu của con bé cũng không phải loại người tốt gì, ở đó đúng là chịu tội mà!"
Tống Ngọc Tịch nhìn theo hướng mà người hàng xóm kia chỉ, thì quả nhiên trông thấy một thiếu phụ gầy như da bọc xương đi tới, ăn mặc vải thô áo gai, sắc mặt còn rất trắng, trên cánh tay treo một cái giỏ trúc, bên trên rổ đắp một miếng vải đỏ. Nàng ngại ngùng nhỏ giọng chào hỏi với vị hàng xóm, bộ dáng thoạt nhìn có chút rúm ró. Cho đến khi nàng ấy đến gần, Tống Ngọc Tịch mới nhìn rõ vết thương trên mặt nàng ấy, khóe mắt cùng khóe miệng tất cả đều là một mảng xanh tím, chả trách lúc nàng ấy chào hỏi người khác lại muốn cúi đầu né tránh.
Trông thấy đám người Tống Ngọc Tịch đứng ở cửa ra vào, thiếu phụ kia ngẩng đầu liếc nhìn nàng, Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy hình như đã gặp cô gái này ở đâu rồi, nhưng nhất thời nàng lại không nhớ ra. Nàng kia cúi đầu đi đến cánh cửa, đi hai bước, liền dừng bước lại, quay đầu nhìn Tống Ngọc Tịch, sau khi do dự một lát, mới đi xuống bậc thềm, đến trước mặt Tống Ngọc Tịch, nói:
"Là cô."
Tống Ngọc Tịch cảm thấy bối rối, Phúc Bá và Lâm Phàn cũng kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch. Nhưng Tống Ngọc Tịch lại có chút mơ hồ, chỉ vào chính mình hỏi: "Cô biết ta?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT