Sáng sớm hôm sau, Tống Ngọc Tịch ngồi vào bàn ăn với một đôi mắt thâm quầng. Lâm thị tinh thần dường như cũng không quá tốt, Tống Dật ngược lại cũng coi như còn tốt, ông cầm bánh bột mì đưa cho Lâm thị, còn săn sóc bẻ ra cho bà. Mặc dù trên mặt Lâm thị không vui, nhưng cũng không tỏ ra cự tuyệt một cách rõ ràng. Tống Ngọc Tịch nhìn vậy thì hiểu rõ, đêm qua Tống Dật hẳn là đã thuyết phục được Lâm thị, làm cho bà tiếp nhận chuyện bà đã có một hài tử ở trong bụng.
Cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ Tống Dật tìm mọi cách săn sóc Lâm thị, trong đầu Tống Ngọc Tịch chợt nhớ tới khuôn mặt của Tiêu Tề Dự, khiến tai nàng nóng lên, vội vàng thu lại suy nghĩ. Tống Dật nhìn mặt nàng một hồi hồng một hồi xanh, tưởng rằng hành động của mình quá mức mập mờ, khiến cho tiểu nha đầu ngượng ngùng, liền ho khan một tiếng, hỏi:
"Mắt con làm sao vậy? Tối qua không ngủ sao?"
Tống Ngọc Tịch đang húp cháo, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, trách cứ nhìn thoáng qua Tống Dật, sau đó rút khăn ra lau miệng, nói: "Đâu có ạ, chỗ nào là không ngủ ạ, con không ngủ thì làm cái gì cơ chứ?"
Tống Dật lại lấy thêm cho Lâm thị ít sợi củ cải, rồi nói với Tống Ngọc Tịch:
"Đúng rồi, ngày hôm qua quên nói với con, triều đình quyết định tháng năm năm nay tổ chức tuyển tú, năm nay con cũng mười ba rồi, cũng có thể tham gia."
Nghe vậy, Tống Ngọc Tịch thật sự không thể bình tĩnh được nữa, cầm thìa trong tay, từ trên chén cháo ngẩng đầu sững sờ nhìn Tống Dật, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Nàng nuốt xuống miếng cháo trong miệng, thè lưỡi ra liếm môi nói: "Tuyển, tuyển tú?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play