Kết quả xét nghiệm máu cho thấy Bùi Mạch không sử dụng bất kỳ loại chất cấm nào. 

Cơ thể gã hoàn toàn bình thường, chỉ là tinh thần không được tốt, không biết là do nhiều ngày liền không sắp xếp giấc ngủ và nghỉ ngơi hợp lý, hay còn có lý do nào khác. 

Cảnh sát cho Bùi Mạch rời đi, từ trợ lý vội vàng đến đón gã, họ cũng biết được chuyện tang lễ, không biết nên nói gì: "... Xin chia buồn." 

Bùi Mạch đứng bên chiếc Porsche màu đen, gã nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe, người cứng đờ, sắc mặt âm u: "Cái gì?" 

"Xin chia buồn." Cảnh sát nói thẳng, "Xin lỗi, chúng tôi không biết... bạn đời của anh vừa qua đời." 

Bùi Mạch "Ồ" một tiếng, lấy khăn tay ra lau tay: "Không cần thiết." 

Mấy cảnh sát nhìn gã, không khỏi nhíu mày. 

"Anh ấy bệnh nhiều năm rồi, bệnh rất nặng, vốn cũng không sống được lâu." 

Bùi Mạch nói: "Sớm muộn gì cũng thế, với anh ấy mà nói, sống còn khổ hơn." 

Câu nói này không phải không có lý, nhiều người bị bệnh tật hành hạ, biết đâu cũng mong được giải thoát — nhưng giọng điệu của gã lại toát lên sự thờ ơ và lạnh nhạt đến khó chịu, không chỉ là vô cảm, mà còn có thể nói là tàn nhẫn. 

Xung quanh đã có không ít ống kính với đủ ý đồ, trợ lý mặt mày nhăn nhó, muốn ngăn gã lại, không ngừng ra hiệu bên cạnh. 

Bùi Mạch dường như không nhận thấy bất kỳ ám hiệu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe, tiếp tục nói: "Dù sao anh ấy cũng không biết đau, giải thoát là giải thoát, không có gì đau khổ..." 

Một cảnh sát trẻ thực tập không nhịn được nữa, bực tức nói: "Anh nói cái gì vậy?!" 

"Không biết đau, sao lại sống khổ?!" Cảnh sát trẻ nóng tính, tức giận trước kiểu người như thế này, "Chỉ có người chết mới không biết đau! Anh này..." 

Y quát mấy câu liền bị đồng nghiệp kéo lại, im miệng, nhưng sắc mặt vẫn đầy bất bình. 

Bùi Mạch thản nhiên, giờ gã đã chứng minh mình không dùng chất cấm, lại ký biên lai phạt, những cảnh sát này không có lý do để làm phiền thêm. 

"Còn việc gì nữa không?" Bùi Mạch cúi đầu kiểm tra điện thoại, thời gian dọn dẹp đã qua từ lâu, "Tôi còn có việc quan trọng, xin lỗi." 

"Bạn đời của anh vừa mất, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm lý và tinh thần, tốt nhất đừng lái xe trong thời gian tới." Một cảnh sát lớn tuổi lên tiếng nhắc nhở, "Anh nên nghỉ ngơi... hoặc đi thăm mộ anh ấy, ở bên anh ấy một chút." 

Bùi Mạch như nghe thấy điều gì đó vô cùng lố bịch — khi Ôn Nhứ Bạch còn sống, gã cũng chưa từng ở bên người đó. 

Giờ Ôn Nhứ Bạch đã chết, gã cuối cùng cũng được giải thoát, tại sao phải đến nghĩa trang lạnh lẽo đó? 

Chết rõ ràng là Ôn Nhứ Bạch, tại sao gã muốn nghỉ ngơi? 

Vì lý do an toàn, trợ lý đến thay gã ngồi vào ghế lái. Bùi Mạch rất không hài lòng với sự sắp xếp này, nhíu mày, nhìn chiếc xe như nhìn kẻ thù, rồi mới mở cửa sau. 

Gã nhìn vào trong, bên trong trống rỗng, chẳng có gì, cũng chẳng khác gì ngày thường. 

... Không có một người nào đó, ngồi ở ghế sau, cùng gã đi ngang qua ráng chiều đỏ rực một góc trời. 

Bùi Mạch trước đây chưa từng để ý những thứ này, sau khi phát hiện Ôn Nhứ Bạch thích ngắm cảnh, càng thấy khó chịu, thậm chí vô cớ ghét bỏ. 

Gã biết thỉnh thoảng khi từ bệnh viện về, Ôn Nhứ Bạch không quá mệt, có thể ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Vì vậy, gã cố ý lái xe nhanh chậm thất thường, khiến người đó không kịp ngắm cảnh. 

... Gã kiên quyết phá hủy mọi thứ Ôn Nhứ Bạch thích. 

Bùi Mạch không thấy mình sai, Ôn Nhứ Bạch là đồng lõa của Bùi gia, Ôn Nhứ Bạch rõ ràng biết hôn ước đó với gã là nỗi nhục nhã thế nào. 

Gã phản bội mẹ, phản bội Ninh Dương Sơ, quỳ gối trước gia tộc đáng ghét đó, trở thành con người mình ghét nhất. 

Những năm qua, Ôn Nhứ Bạch là xiềng xích siết cổ gã, khiến gã ngạt thở. 

Giờ xiềng xích đó cuối cùng cũng đứt, gã cũng được tự do. 

"Ai đi giám sát mấy nhân viên đó?" Bùi Mạch lướt điện thoại liên tục, không kịp đi kiểm tra việc dọn dẹp nhà vệ sinh, sai sót này khiến gã như có xương mắc trong cổ, sự bực bội không kiểm soát ngày càng tăng, "Họ làm thế nào, có lười biếng nữa không?"

Mặt trợ lý càng thêm đắng chát — phòng tắm đó ở tầng hai, vốn chỉ có Ôn thiếu gia sử dụng, giờ tầng hai đã không còn ai ở, căn phòng ấy hoàn toàn bị bỏ không. 

Một phòng tắm không người dùng, liên tục dọn dẹp suốt mấy ngày nay, dù nhân viên có muốn lười cũng chẳng biết phải lau chùi chỗ nào nữa. 

"Không... không lười đâu." Trợ lý đương nhiên không dám nói thật, chỉ đáp qua loa, "Họ dọn rất kỹ." 

Câu trả lời này khiến Bùi Mạch hơi hài lòng, ngả người ra ghế sau, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. 

Thấy tâm trạng gã khá hơn, trợ lý dạn dĩ hỏi thêm: "Bùi tổng... hay là, lần sau họ đến, để họ dọn luôn mấy phòng khác ở tầng hai?" 

Bùi Mạch đã đặt lịch dọn dẹp nửa năm, nhân viên mỗi ngày đến một lần, mỗi lần làm đủ hai tiếng. 

Cứ thế này mãi, tiêu đề kỳ quặc như "Tổng giám đốc Bùi thị nghi mắc chứng ám ảnh dọn nhà vệ sinh" sắp lên trang nhất mục tin đồn. 

Trợ lý chỉ đề xuất giải pháp ôn hòa nhất, nhưng không gian trong xe đột nhiên chìm vào im lặng kỳ lạ. 

Sự kỳ lạ đó khiến trợ lý sởn gáy, vô thức giảm tốc độ, liếc sợ hãi vào gương chiếu hậu: "Bùi tổng..." 

"Phòng khác?" Bùi Mạch gõ ngón tay lên cửa kính, vẫn nhìn ra ngoài, như thể đó không phải cảnh vật thoáng qua, mà là bảng chứng khoán biến động từng giây, "Để làm gì?" 

Giọng gã rất bình thường, nhưng trợ lý lại hoảng sợ: "Dạ, là nơi ở của Ôn thiếu gia... phòng ngủ, phòng sinh hoạt, phòng phục hồi chức năng, thư phòng..." 

Bùi Mạch thu tầm mắt, "Ồ" một tiếng, lật lật chiếc điện thoại trong tay. 

Gã đã quá lâu không lên tầng hai, gần như quên sạch. 

Nhưng trợ lý nói đúng, gã muốn mời Ninh Dương Sơ đến ở, đúng là phải dọn dẹp nhà cửa trước, ít nhất không nên để lại dấu vết của Ôn Nhứ Bạch. 

Gã đã cắt đứt với Bùi gia, Ôn Nhứ Bạch là bằng chứng cuối cùng của nỗi nhục này. 

Gã nên xóa bỏ Ôn Nhứ Bạch khỏi cuộc đời mình. 

"Kệ họ đi." Bùi Mạch quẳng điện thoại, thản nhiên, "Di vật, Ôn gia có muốn không? Muốn thì gửi về." 

Trợ lý ấp úng, không dám nói thẳng: "Bên đó nói... vì Ôn thiếu gia đã kết hôn với ngài, nên..." 

Bùi Mạch đã hiểu — Ôn Nhứ Bạch từ lâu không còn là người nhà Ôn gia. 

Đã chẳng liên quan gì đến Ôn gia, tất nhiên không cần phải đặc biệt gửi di vật về. 

Ôn gia còn tàn nhẫn hơn Bùi gia gấp bội, ở đó, Ôn Nhứ Bạch là kẻ dị biệt, bị tước quyền thừa kế, bị "lưu đày" sang Bùi gia, trở thành gánh nặng của Bùi Mạch. 

Ôn gia không có người như thế, không chỉ vì Ôn Nhứ Bạch mắc căn bệnh vô dụng này. 

Sinh ra ở Ôn gia, hoặc phải leo lên bằng mọi giá, giành lấy vị trí gia chủ, hoặc phải tự lập mở mang thế lực riêng. Nếu không làm được cả hai, thì nên tự kết liễu. 

Ôn Kinh Nghĩa — gia chủ đời trước của Ôn gia, đã dùng cách này ép ba người con trai vào chân tường. Trưởng tử Ôn Húc Quân giành được gia tộc, tống lão già vào viện tâm thần. Con út Ôn Húc Trạch ra nước ngoài lập nghiệp, giờ cũng rất thành công. 

Chỉ có Ôn Nhứ Bạch, lấy bệnh tật làm cớ, núp dưới cánh của Bùi Mạch, an nhiên làm một kẻ yếu đuối vô dụng. 

Khi ghét Ôn Nhứ Bạch đến cực điểm, Bùi Mạch đôi lúc nảy sinh chút thương hại pha lẫn khinh bỉ. 

Gã nhìn ánh đèn tầng hai, thấy Ôn Nhứ Bạch khoác áo, bước đi chậm chạp, trong lòng nghĩ: Cũng đúng thôi.

Ôn Nhứ Bạch là dây leo héo úa không thể sống thiếu gã, bám víu lấy gã để tồn tại, đương nhiên phải nhẫn nhịn. 

... 

"Vậy vứt đi." Bùi Mạch nói, "À, gửi hóa đơn cho Ôn Húc Quân." 

Gã bỗng như tìm thấy điều gì đó thú vị, đột ngột ngồi thẳng, mắt sáng lên kỳ lạ. 

Trợ lý run rẩy vì thái độ của gã: "Hóa đơn gì ạ?" 

"Chi phí nuôi Ôn Nhứ Bạch mấy năm nay." Bùi Mạch nhíu mày, không hiểu sao phải hỏi thừa — ngoài khoản này, còn hóa đơn gì nữa, "Ôn Húc Quân không phải bận, không đến dự tang lễ sao?" 

Khi nhận được thư chia buồn lạnh lùng từ đối phương, Bùi Mạch đã bị cơn giận vô cớ nuốt chửng. 

Gã xé nát thư chia buồn giả tạo của Ôn Húc Quân, ném vào mặt người đại diện, bất chấp không khí tang lễ trang nghiêm, gào thét đuổi họ đi. 

Gã không hiểu vì sao mình nổi giận, chỉ biết cơn thịnh nộ không thể kiềm chế — gã thậm chí muốn kéo Ôn Nhứ Bạch đã chết ngồi dậy, bắt người này xem cho rõ, những người thân ruột thịt xung quanh là loại người gì.

Khi Ôn Nhứ Bạch còn sống, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm bình lặng ấy, Bùi Mạch lại không kìm được ý muốn xé toạc chiếc mặt nạ đạo đức giả kia. 

Gã muốn thấy Ôn Nhứ Bạch đau khổ như mình, vật vã như mình, Ôn Nhứ Bạch phải căm hận như gã. Họ nên trừng phạt và trả thù lẫn nhau, để mối hận thù bóp nghẹt từng hơi thở. 

Hai gia tộc họ đều như nhau, một lũ ác nhân máu lạnh chỉ biết vụ lợi, tại sao Ôn Nhứ Bạch lại có thể sống không oán không hận, bình lặng an nhiên, thậm chí còn có tâm trạng chăm hoa cỏ, nghịch máy ảnh? 

Tại sao Ôn Nhứ Bạch lại có thể rảnh rang ngắm mấy thứ phong cảnh rách nát kia?! 

... 

Bùi Mạch dựa vào ghế sau, gối tay lên, tự hành hạ mình bằng cách nhai lại từng chút hận ý, để chúng ngấm sâu vào tận xương tủy. 

Cơn phẫn nộ ấy sau cái chết của Ôn Nhứ Bạch, sau khi cái bóng mờ ảo kia rời khỏi xe gã, đã bị chất đống củi khô thiêu đốt đến cực điểm, không thể kiểm soát mà trào ra ngoài. 

Biểu cảm của Bùi Mạch vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh lùng dị thường. Gã kể về hoàn cảnh của Ôn Nhứ Bạch ở Ôn gia, về thằng khốn nạn Ôn Húc Quân kia máu lạnh đến mức nào. Giờ Ôn Nhứ Bạch đã chết, gã không cần phải giữ thể diện cho Ôn Húc Quân nữa. 

"... Hiểu chưa?" Cuối cùng, Bùi Mạch dừng lại, hỏi trợ lý. 

Có những chuyện gã không tiện nói rõ, nhưng trợ lý nên hiểu ý gã. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play