Một con người. 

Một con người bằng xương bằng thịt, biết đau, biết yêu. 

Phải "hiểu chuyện" đến mức nào? 

【Thế giới thứ nhất】

"... Hệ thống." 

Trang Thầm tự thắt mình thành một nút kết, treo lủng lẳng trên cây thông: "Chúng ta có thể không nghe cái lời dẫn này không?" 

Mọi chuyện thật kỳ lạ, rõ ràng anh đã hoàn thành xuất sắc vai phụ trong tất cả các thế giới cần diễn. 

Nhưng giờ đây, đột nhiên anh được thông báo rằng những thế giới này đều sắp sụp đổ, anh phải quay lại sửa chữa chúng — và đó chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. 

Vấn đề nghiêm trọng nhất, là anh đang lơ lửng. 

Anh là một hồn ma đang lởn vởn trong chính đám tang của mình.  

Hệ thống cũng đang tìm nút bỏ qua, nhưng không thể tìm thấy, đành phải bật to bản nhạc "Kim Xà Cuồng Vũ" để át đi: "Không có cách nào đâu, thưa kí chủ. Hôm nay là đám tang của Ôn Nhứ Bạch, ai cũng phải nghe lời dẫn này." 

Ôn Nhứ Bạch, là vai diễn của Trang Thầm trong thế giới đầu tiên. 

Bảy ngày trước, vào đêm khuya, Ôn Nhứ Bạch chết tại nhà, nguyên nhân là do thiếu máu bất sản cấp tính(*). 

(*): Thiếu máu do quá trình tái tạo hồng cầu trong tủy xương không hoạt động, thường kết hợp với suy giảm tái tạo dòng bạch cầu hạt (giảm bạch cầu hạt trung tính) và dòng tế bào nhân khổng lồ (giảm tiểu cầu). Suy tủy xương ít nhiều riêng của dòng hồng cầu.

Khi được phát hiện, Ôn Nhứ Bạch nằm trên sàn nhà tắm, máu chảy khắp nơi. 

Hồ sơ điện thoại cho thấy, cuộc gọi cuối cùng của anh là dành cho Bùi Mạch, nhưng vì không ai bắt máy nên chuyển sang hộp thư thoại. 

"Xin lỗi... Tiểu Mạch." Trong tin nhắn, giọng Ôn Nhứ Bạch rất nhẹ, vẫn rất dễ nghe. "Anh làm bẩn sàn nhà rồi." 

Bùi Mạch không có thói quen cài đặt hộp thư thoại, nên không có phản hồi, chỉ có một khoảng trống. 

Trong sự tĩnh lặng đến cực điểm đó, tiếng dòng điện xèo xèo. 

"Anh làm bẩn sàn nhà rồi, xin lỗi em." Ôn Nhứ Bạch hỏi. "Em có thể giúp anh gọi người đến dọn dẹp không? Anh không nhìn rõ nữa, không bấm số được." 

"Làm ơn... giúp anh, dọn sạch máu ở đây." 

Ôn Nhứ Bạch từ từ nói: "Anh sẽ trả tiền, anh có phiếu giảm giá..." 

— Đó là câu nói cuối cùng của Ôn Nhứ Bạch trước khi chết. 

Ba phút sau khi tin nhắn thoại này kết thúc, Ôn Nhứ Bạch ngừng tim. Năm phút sau, có người xông vào, quỳ gối trên sàn nhà như điên, thực hiện hồi sức tim phổi cho anh. 

Hồi sức tim phổi chỉ là vô ích, nội tạng của Ôn Nhứ Bạch xuất huyết nghiêm trọng, máu đã cạn kiệt, phần còn lại trong khoang bụng trào ra do áp lực nén. 

Ôn Nhứ Bạch nằm yên trên sàn, rất yên lặng, không làm phiền ai. Đôi mắt của anh vốn dĩ có độ cong rất dịu dàng, nhưng giờ đây đồng tử đã giãn rộng, không còn phản chiếu hình ảnh nữa. 

Khi nhân viên cấp cứu đến, Bùi Mạch vẫn đang thực hiện hồi sức cho Ôn Nhứ Bạch. 

Ngực Ôn Nhứ Bạch bị ép lõm xuống, như một chiếc lá khô héo, máu trào ra từ khóe miệng tái nhợt, chảy khắp nơi. 

Bùi Mạch toàn thân dính đầy máu của Ôn Nhứ Bạch, trông rất thảm hại, nhưng lại rất bình tĩnh. 

Bình tĩnh đến mức kỳ lạ. 

Bùi Mạch hợp tác giao thi thể Ôn Nhứ Bạch cho nhân viên cấp cứu, không chút trở ngại chấp nhận sự thật rằng anh đã chết, nhìn cơ thể đó được phủ kín bằng tấm vải trắng. 

Nhân viên cấp cứu không biết nói gì, đành thốt lên: "Xin chia buồn..." 

"Không có gì." Bùi Mạch châm điếu thuốc, cầm điện thoại ra ngoài gửi tin nhắn, liên hệ người đến dọn dẹp phòng tắm. "Còn cần ký tên nữa không?" 

Nhân viên cấp cứu nhíu mày — phản ứng như vậy quá bất thường. Nếu không phải vì Ôn Nhứ Bạch có bệnh án hoàn chỉnh, tình trạng phát bệnh hoàn toàn phù hợp với thiếu máu bất sản cấp tính, họ gần như muốn nghi ngờ người này có liên quan đến cái chết của nạn nhân và báo cảnh sát. 

Nhưng nguyên nhân cái chết của Ôn Nhứ Bạch rất rõ ràng, nên dù người "bạn đời hợp pháp" này có tỏ ra lạnh lùng đến đâu, cũng không cần điều tra. 

... Có lẽ chỉ là hai người này không có tình cảm thực sự. 

Khi khiêng chiếc băng ca phủ vải trắng ra ngoài, nhân viên cấp cứu thì thầm bàn tán. 

Ngày nay có quá nhiều chuyện như vậy, vợ chồng bề ngoài, sống chung nhưng không có tình cảm, quan hệ còn tệ hơn người dưng. 

... 

"Tôi biết đoạn này." Trang Thầm bị ép xem lại tình tiết trước đó, đung đưa theo gió. "Tôi tự chết mà." 

Đây là thế giới đầu tiên Trang Thầm đóng vai phụ, tình tiết anh vẫn nhớ rất rõ — Ôn Nhứ Bạch là bạn đời hợp pháp của Bùi Mạch, có hôn ước từ nhỏ với Bùi Mạch, nhưng lại không phải người gã yêu. 

Ôn Nhứ Bạch cũng hiểu điều này, nhưng hôn ước này, cả hai đều không thể chống lại. 

Quan hệ lợi ích giữa Ôn gia và Bùi gia vô cùng mật thiết, cần một sự liên kết đủ chặt chẽ. Hai gia đình đã định ra cuộc hôn nhân này từ nhiều năm trước, truyền thông ra sức quảng bá, đã trở nên nổi tiếng khắp nơi. 

Trước khi Bùi Mạch tích lũy đủ sức mạnh để thoát khỏi gia tộc, bất chấp dư luận, gã ta buộc phải chịu đựng cuộc hôn nhân với Ôn Nhứ Bạch. 

Vài tuần trước khi phát bệnh qua đời, Ôn Nhứ Bạch liên tục soạn thảo thỏa thuận ly hôn, còn nhờ trợ lý giúp đỡ, mua một căn hộ nhỏ ven biển. 

Ôn Nhứ Bạch rất giỏi chụp ảnh, từ đó cũng thành thạo chỉnh sửa và cắt ghép video, nhận đơn hàng online và bán khóa học dạy từ xa, thực sự đã tích lũy được một khoản tiền không nhỏ. 

So với công ty của Bùi Mạch thì chẳng đáng là bao, nhưng đủ để một người sống ven biển, tự sinh hoạt, đi dạo vào những ngày đẹp trời. 

Khoản tiền và căn hộ này, đều bị bỏ xó sau cái chết đột ngột của Ôn Nhứ Bạch. 

Những tờ tiết kiệm xếp ngăn nắp trong ngăn kéo của Ôn Nhứ Bạch, ghi tổng số tiền bằng bút chì rất cẩn thận. Sau khi anh chết, khoản chi duy nhất được thêm vào, là phí dọn dẹp máu trong phòng tắm. 

Giá gốc hai nghìn tệ, vì dùng phiếu giảm giá nên còn một nghìn chín trăm bảy mươi tư tệ năm hào. 

Bùi Mạch làm theo nguyện vọng của Ôn Nhứ Bạch, dùng tiền của anh để dọn dẹp phòng tắm. 

Nhưng Ôn Nhứ Bạch không để lại di chúc chi tiết, số tiền còn lại và căn nhà không biết xử lý thế nào, đến giờ vẫn nằm đó, không ai động vào. 

Ôn Nhứ Bạch không nghĩ đến việc viết di chúc, vì anh chưa từng nghĩ mình sẽ chết. 

Chết là một chuyện rất phiền phức.

Theo tính cách của Ôn Nhứ Bạch, nếu biết trước cái chết bất ngờ sẽ gây thêm phiền phức, hẳn anh đã chuẩn bị kỹ càng hơn, để lại di chúc đã được công chứng từ trước. 

Trang Thầm cũng không cần bị kéo trở lại thế giới này, nửa trong suốt tham dự đám tang của chính nhân vật mình, còn phải tự buộc mình vào cây thông để không bị gió thổi bay cùng tiền vàng mã. 

"... Tôi nhất định phải lơ lửng thế này sao?" Trang Thầm thực sự không hiểu nổi, "Rốt cuộc thế giới này có vấn đề gì?" 

Hệ thống cho anh xem dự đoán cốt truyện: "Đường thế giới sắp sụp đổ, Bùi Mạch sẽ không đến với Ninh Dương Sơ. Theo dự đoán, hai người họ sẽ cãi nhau kịch liệt sau một tuần, hoàn toàn đoạn tuyệt sau nửa năm, đến chết cũng không qua lại." 

Trang Thầm càng không hiểu hơn: "Tại sao?" 

Ninh Dương Sơ chính là người tình thực sự của Bùi Mạch — trong ấn tượng của Trang Thầm, đây thực ra là một người khá tốt, Ôn Nhứ Bạch thậm chí còn trò chuyện với cậu ta vài lần trên mạng. 

Qua mạng, Ôn Nhứ Bạch vẫn đoán được thân phận của đối phương, rất nghiêm túc nói với Ninh Dương Sơ rằng anh và Bùi Mạch không có gì xảy ra. 

Ôn Nhứ Bạch giải thích với Ninh Dương Sơ, đây chỉ là cái bình phong đối phó với gia tộc. 

Vì có sự can thiệp của gia tộc, việc này xử lý hơi phiền phức, nhưng anh sẽ nghĩ cách. 

Hệ thống cũng không biết, nhưng cốt truyện đúng là nói thế: "Sau khi đoạn tuyệt, Ninh Dương Sơ sẽ dùng mọi thủ đoạn, cướp lấy căn hộ nhỏ ven biển từ tay Bùi Mạch, dọn vào ở." 

"Cậu ta không phải vận động viên bơi lội, một năm có hơn nửa năm phải ra nước ngoài thi đấu sao?" Trang Thầm vẫn nhớ thiết lập cốt truyện, càng thêm khó hiểu, "Cậu ta đến ven biển sống làm gì?" 

Hệ thống: "Cho hải âu ăn." 

Trang Thầm: "..." 

"Cậu ta giải nghệ, sau này không thi đấu nữa." Hệ thống lật trang tiếp, bổ sung, "Cậu ta sẽ ở nhà không ra ngoài, mỗi ngày chỉ cho hải âu ăn bên cửa sổ, ba bữa chỉ ăn bánh mì." 

Trang Thầm càng nghe càng thấy không ổn: "Sống kiểu này cũng được?" 

"Không được lắm." Hệ thống lật về sau, "Sau đó cậu ta bị ép nhập viện, đi điều dưỡng, nhưng cũng không sống được bao lâu... Cậu ta bị ảo giác, thấy Ôn Nhứ Bạch vẫy tay bên biển, gọi cậu ta cùng đi chơi, cùng dẫm lên sóng biển." 

Trong viện điều dưỡng làm gì có biển, đó chỉ là ngọn gió thổi qua. 

Sau khi Ôn Nhứ Bạch qua đời hai năm, Ninh Dương Sơ rơi từ trên cao xuống, rơi vào trạng thái hôn mê sâu, khả năng tỉnh lại không xác định. 

"Bùi Mạch đâu?" Trang Thầm nhíu mày, "Bùi Mạch thật sự mặc kệ cậu ta?" 

Đường thế giới này thật sự không ổn — Ninh Dương Sơ vốn là một trong những nhân vật chính, lẽ ra phải giành vô số huy chương vàng, trở thành ngôi sao thể thao nổi tiếng toàn cầu, đứng trên đỉnh thế giới. 

Hệ thống lật lại trang trước: "Không quản được, Bùi Mạch phát điên sớm hơn cậu ta." 

Trang Thầm: "?" 

Anh thấy Bùi Mạch rất bình tĩnh mà, rõ ràng không có chút dấu hiệu phát điên nào. 

Sau Ôn Nhứ Bạch đã chết, Trang Thầm thực ra không lập tức rời khỏi thế giới, anh nhìn thấy Bùi Mạch gọi điện liên hệ người dọn dẹp phòng tắm, lau sạch vết máu trên sàn. 

Bùi Mạch thậm chí còn mặc cả với họ suốt nửa ngày. 

Tấm phiếu giảm giá dịch vụ gia đình trong điện thoại của Ôn Nhứ Bạch đã hết hạn — vừa đúng hết hạn vào tối nay, Ôn Nhứ Bạch yếu đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, quên mất chuyện này. 

Một tổng giám đốc tài sản hàng trăm tỷ, vì mấy chục tệ phiếu giảm giá hết hạn, tranh cãi kịch liệt với mấy nhân viên dọn dẹp, thậm chí suýt nữa đã động thủ. 

Lúc đó Trang Thầm đã ở trạng thái dữ liệu, ôm gối ngồi xổm bên cạnh ăn dưa, nhìn mà thán phục, tin chắc đây chính là phẩm chất ưu tú bắt buộc của tổng giám đốc. 

Tiết kiệm chăm chỉ. 

Không nên lãng phí thì tuyệt đối không lãng phí một xu. 

"Anh ta thật sự bình tĩnh sao?" Hệ thống đọc từng chữ từng chữ chú thích của AI dự đoán cốt truyện, "Để mặc cả với những người này, Bùi Mạch bỏ lỡ hơn hai mươi cuộc gọi, một cuộc họp quan trọng... khiến cuộc đàm phán hợp đồng vốn thuận lợi đổ vỡ, thiệt hại hơn hai mươi triệu." 

Trang Thầm nghe mà tắc lưỡi: "Thì ra... đúng là có thể đau đến phát điên." 

"Hình như không phải đau vì hai mươi triệu mà phát điên." Hệ thống lật vài trang, "Sau sự cố này, Bùi Mạch vẫn giữ chức chủ tịch công ty, vẫn nắm quyền lực tuyệt đối." 

Không ai cho rằng Bùi Mạch có vấn đề, còn vụ hợp đồng đổ vỡ đó thì được quy là do sai sót vì phối ngẫu qua đời bất ngờ — chỉ trách Ôn Nhứ Bạch chết không đúng lúc. 

Không nên gặp chuyện vào thời điểm then chốt như vậy, Bùi Mạch hôm đó từ hiện trường cuộc họp chạy về, cả buổi tối không ai liên lạc được với gã ta. 

Trang Thầm vừa nghe vừa suy nghĩ, không hiểu nổi thế giới rốt cuộc bị làm sao, vì quá bối rối mà quên mất mình là hồn ma, vô thức đưa tay đón một chiếc lá rơi. 

Cái cây này sớm tàn, rễ đã khô héo từ lâu, nhìn cành lá vẫn còn nhưng không vượt qua được cuối hạ. 

Chiếc lá khô xuyên qua anh, lướt qua ánh nắng rực rỡ, chết giữa thảm cỏ xanh mướt mênh mông. 

"Vậy tại sao nói Bùi Mạch phát điên?" Trang Thầm đặt câu hỏi hợp lý. 

Hệ thống ôm đường thế giới ba tháng sau, lật một trang: "Vì có người nói... Ôn Nhứ Bạch chết không đúng lúc." 

Không ngờ lời này lại lọt vào tai Bùi Mạch. 

Những chuyện xảy ra sau đó bị phong tỏa nghiêm ngặt, chỉ một số ít người biết rõ nội tình. 

— Chỉ nghe nói có xe cảnh sát đến, Bùi Mạch vì cố ý gây thương tích bị giam một thời gian, lại bị gia tộc ép đi khám tâm thần, tiếp nhận điều trị. 

Nghe nói lúc Bùi Mạch bị đưa đi, người đầy máu, hai tay đeo còng, vẫn nhất quyết móc điện thoại. 

Bùi Mạch muốn gọi người đến dọn dẹp. 

Máu phải dọn sạch. 

Ôn Nhứ Bạch sống hơn hai mươi năm, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không quá dài. 

Trong hơn hai mươi năm sống, Ôn Nhứ Bạch không làm phiền bất kỳ ai. 

Dọn sạch máu, đây là việc duy nhất Ôn Nhứ Bạch nhờ Bùi Mạch giúp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play