Sau khi hoàn tất hô hấp nhân tạo, Hạ Kinh Thiền ngồi thẳng dậy. Đúng lúc này, cô mới phát hiện người con trai đã tỉnh, đôi mắt đen thẫm của anh đang lặng lẽ quan sát cô.

Cô ngồi phịch xuống nền cỏ, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chàng trai trẻ đối diện cũng tự mình ngồi dậy, một tay ôm ngực ho khan vài tiếng, rồi loạng choạng đứng lên, có vẻ định rời đi.

“Hứa Thanh Không!” Hạ Kinh Thiền vội đuổi theo, níu lấy vạt áo ướt đẫm của anh: “Cậu nên đến phòng y tế kiểm tra một chút.”

“Không cần thiết.”

Giọng chàng trai lạnh nhạt đáp, anh giằng vạt áo khỏi tay cô rồi bước đi.

Hạ Kinh Thiền đứng đó, dõi theo bóng lưng xa cách và cô độc của anh, một hình ảnh hoàn toàn khác biệt với người đàn ông dịu dàng đã che ô cho cô trong cơn mưa ngày hôm đó.

Tại sao anh ấy lại bất cẩn rơi xuống nước nhỉ?

...

Tại thành phố C, dư chấn từ trận động đất ngày 12 tháng 5 có thể cảm nhận rất rõ. Đại học Nam Du đã cho tạm ngưng mọi hoạt động giảng dạy.

Nhà trường gấp rút triển khai nhân lực kiểm tra mức độ an toàn của các tòa nhà học và khu nội trú, đồng thời dựng các lều bạt tạm trú trên sân vận động. Sinh viên được yêu cầu tập trung thành từng nhóm nhỏ trên khu vực sân rộng rãi để phòng tránh rủi ro từ các cơn dư chấn tiếp theo.

Hạ Kinh Thiền phải năn nỉ hết lời mới thuyết phục được dì quản lý ký túc xá cho phép cô quay về phòng lấy một bộ quần áo khô ráo.

Cô đứng trước tấm gương lớn ngoài ban công, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.

Vóc người nhỏ nhắn, thân hình thanh mảnh, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa đơn giản bằng dải lụa xanh nhạt, vài sợi tóc lòa xòa được vén gọn gàng sau tai.

Diện mạo này vẫn là của cô, không có gì thay đổi, làn da trắng như tuyết mới, đôi mắt trong veo ngấn nước, ánh lên vẻ ngoan ngoãn và ngây thơ.

Như vậy, cô không hề nhập hồn vào ai khác, cô vẫn là chính mình, vẫn là Hạ Kinh Thiền.

Những mảnh ký ức bắt đầu tràn về, dù rời rạc nhưng cũng đủ để Hạ Kinh Thiền nắm bắt những thông tin cốt yếu nhất…

Cô đã xuyên không đến đây, mang một thân phận khác trong thế giới này.

Là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, lớn lên tại trại trẻ, không có ai nhận nuôi, cô đã nỗ lực học tập không ngừng để thi đỗ vào Đại học Nam Du - trường đại học hàng đầu thành phố C, hiện đang theo học ngành Văn học.

Điều này có nghĩa là, với thân phận mới tại thế giới này, cô hẳn là bạn học cùng khoa với Hạ Trầm Quang, chứ không phải con gái ông.

Dù vậy, bất kể thân phận có biến đổi ra sao, trong thâm tâm Hạ Kinh Thiền, Hạ Trầm Quang vẫn luôn là người cha duy nhất của cô, sự thật này vĩnh viễn không đổi.

Hạ Kinh Thiền đưa mắt nhìn xuống sân thể dục phía đối diện ký túc xá, nơi Hạ Trầm Quang đang đứng.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá long não, rải những vệt nắng nhảy múa lên dáng người cao lớn của chàng trai. Hạ Trầm Quang đang cùng vài người bạn chơi chuyền bóng.

Lúc này, Hạ Trầm Quang trông còn rất trẻ, gương mặt sáng sủa, đôi mắt hai mí gợi nhớ đến hình ảnh những chú chó con đáng yêu. Lợi thế chiều cao 1m93 cùng những đường nét vừa sắc sảo vừa thanh tú trên khuôn mặt giúp anh rất được lòng sinh viên toàn trường. Cách đây không lâu, Hạ Trầm Quang còn được bình chọn là “nam thần học đường”.

Khóe mắt Hạ Kinh Thiền chợt cay cay.

Bóng rổ là nỗi tiếc nuối cả đời của cha cô. Vô số lần nửa đêm tỉnh giấc, cô thấy ông ôm quả bóng rổ đi xuống lầu. Trong con hẻm nhỏ hẹp và tối tăm, tiếng bóng nện xuống đất thình thịch như nhịp tim đập mạnh mẽ, tràn đầy sức sống của một chàng trai trẻ.

Thế nhưng, trận đấu định mệnh năm đó đã khiến chân phải Hạ Trầm Quang bị thương, chấm dứt con đường theo đuổi sự nghiệp bóng rổ của ông.

Chức vô địch quốc gia vuột mất, giấc mơ của cha cô cũng tan thành mây khói.

Hạ Kinh Thiền âm thầm hạ quyết tâm, giờ đây cô đã trở lại quá khứ hai mươi năm, có cô ở đây bảo vệ cha, cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch đó lặp lại.

Cô muốn cha mình trở thành ngôi sao rực rỡ nhất trên sân đấu.

...

Hạ Kinh Thiền dạo bước trong khuôn viên trường, đầu óc mải suy tính làm cách nào để giúp cha cô tránh được trận đấu bóng rổ định mệnh gây ra chấn thương.

Trận đấu đó là cuộc đối đầu chung kết giữa Hạ Trầm Quang và Hứa Thanh Không.

Hạ Trầm Quang và Hứa Thanh Không là hai vì sao sáng song song trong làng bóng rổ thời bấy giờ, cạnh tranh nhau suốt nhiều năm, thực lực tương đương, không ai chịu lép vế trước ai.

Giá như, giá như họ không phải là đối thủ của nhau, thì thảm kịch có lẽ đã không xảy ra.

Thậm chí, nếu hai người không chỉ ngừng cạnh tranh mà còn bắt tay hợp tác, thì không những tránh được trận đấu bi thương kia mà còn có thể giúp Hạ Trầm Quang chạm tới giấc mơ vô địch thế giới!

Hạ Kinh Thiền củng cố ý chí. Cô quyết định đi sang Học viện Công nghệ Thông tin để tìm hiểu tin tức về Hứa Thanh Không.

Vừa bước vào tòa nhà chính, cô liền thấy dòng chữ chạy trên màn hình LED lớn ở sảnh: “Chúc mừng sinh viên Hứa Thanh Không, lớp 1 khóa 12 chuyên ngành Thiết kế Phần mềm, đã xuất sắc giành giải Nhất cuộc thi ACM toàn quốc”.

Cô biết rằng thời đại học, Hứa Thanh Không đã gặt hái vô số giải thưởng danh giá, anh là một người cực kỳ thông minh, có thể xem là thiên tài.

Thấy một nữ sinh ôm chồng tài liệu từ trong tòa nhà đi ra, Hạ Kinh Thiền vội gọi lại hỏi: “Bạn ơi, bạn có biết Hứa Thanh Không đang ở đâu không?”

“Cậu tìm Hứa Thanh Không à?” Cô gái kia nhìn cô với ánh mắt có phần dò xét.

“Ừm, lúc nãy tôi thấy cậu ấy bị ngã xuống nước nên muốn hỏi thăm tình hình cậu ấy thế nào, hơi lo một chút.”

“Thảo nào quần áo cậu ta ướt sũng.” Cô gái kia thờ ơ nhún vai: “Nhưng mà vừa rồi Trần Phi bên Viện Thể dục Thể thao đã gọi cậu ấy ra vườn hoa sau núi rồi.”

“Cảm ơn cậu!” Hạ Kinh Thiền cảm ơn cô gái rồi vội vã chạy ra khỏi tòa nhà. Cô gái kia gọi giật lại: “Này, bạn học!”

Hạ Kinh Thiền quay lại, cô gái kia ngập ngừng giây lát rồi nói: “Nếu cậu định theo đuổi cậu ấy… tôi khuyên cậu nên cẩn thận.”

“Tại sao vậy?”

“Các cậu bên học viện khác có lẽ không biết… Cậu ấy…” Cô gái chưa kịp nói hết câu thì mấy người đàn ông lớn tuổi, trông như giảng viên, đi ra từ tòa nhà. Cô gái vội im bặt, chỉ nói với Hạ Kinh Thiền: “Cậu cứ nghe tôi đi, đừng dính dáng đến cậu ấy, tránh xa cậu ấy ra.”

Nói xong, cô gái kia nhanh chóng rời đi.

Dù có chút bối rối, Hạ Kinh Thiền cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục chạy về phía vườn hoa sau núi.

Dù thế nào, việc cấp bách nhất bây giờ là thuyết phục Hứa Thanh Không gia nhập đội của cha cô!

Vừa chạy tới khu vườn hoa sau núi, Hạ Kinh Thiền lập tức nghe thấy tiếng động trong bụi rậm. Cô khom người tiến lại gần, nấp sau một lùm cây và bất ngờ chứng kiến cảnh tượng mấy thanh niên đang vây đánh Hứa Thanh Không.

Quần áo Hứa Thanh Không vẫn còn ẩm ướt, anh bị mấy gã thanh niên vạm vỡ bao vây, trông như một con thú bị dồn vào góc tường.

“Nói mau! Mày đã làm gì bạn tao?”

Hứa Thanh Không bị họ ấn chặt xuống nền cỏ, một tên ngồi xổm xuống, bóp mạnh cằm anh: “Tại sao nó đến nhà mày một chuyến về lại sợ hãi đến mức phải xin nghỉ học? Chết tiệt, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở nhà mày?”

“Mày không nói đúng không?”

Dứt lời, gã này đứng dậy, giơ chân lên, giẫm mạnh lên mặt Hứa Thanh Không.

Gương mặt lạnh lùng, trắng nhợt của chàng trai dính đầy vụn cỏ, anh cắn chặt môi dưới, đôi mắt đen ánh lên vẻ kiên cường bất khuất.

Chứng kiến cảnh đó, da đầu Hạ Kinh Thiền tê rần.

Cô đã hình dung Hứa Thanh Không thời đại học hẳn phải là một chàng trai đầy nhiệt huyết, lịch thiệp và kiêu hãnh… Nhưng hình ảnh chàng trai đang bị người khác giày vò dưới chân trước mắt lại khác xa một trời một vực so với tưởng tượng của cô.

Anh thở dốc như một con thú hoang, quần áo lấm lem bùn đất, vô cùng nhếch nhác.

Nhớ lại thái độ ngập ngừng của cô gái ban nãy, Hạ Kinh Thiền dần hiểu ra, Hứa Thanh Không không phải ngay từ đầu đã là một ngôi sao sáng chói.

Ngay khi Trần Phi siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tung một cú trời giáng vào Hứa Thanh Không, Hạ Kinh Thiền không chút do dự lao ra, đứng chắn trước mặt anh: “Dừng tay, cậu không được đánh cậu ấy!”

Sự xuất hiện đột ngột của Hạ Kinh Thiền khiến Trần Phi giật mình thu nắm đấm lại, hắn tức giận hỏi: “Mày là ai, sao lại xen vào chuyện của người khác?”

“Tôi… Tôi là bạn của cậu ấy.”

“Hừm, thằng điên này mà cũng có bạn à?” Trần Phi cười khẩy: “Bạn gái?”

“Chuyện đó không liên quan đến cậu.”

“Mày yêu thằng đó à.” Trần Phi châm một điếu thuốc, liếc nhìn Hạ Kinh Thiền, giọng đầy chế nhạo: “Không sợ bị nó giết chết à?”

“Cậu là Trần Phi bên Viện Thể dục Thể thao, phải không?”

“Đúng, mày biết tao?”

“Tôi đã báo cáo việc này với thầy phụ trách sinh viên của cậu rồi, thầy ấy sắp tới đây. Các cậu tụ tập, bao vây, hành hung sinh viên khác, nếu chuyện này đến tai học viện, hậu quả thế nào chắc cậu cũng rõ?” Hạ Kinh Thiền nói rành mạch: “Sau này, khi các cậu thành vận động viên chuyên nghiệp, thậm chí là người nổi tiếng, chẳng lẽ không sợ quá khứ bạo lực học đường bị phanh phui hay sao?”

Câu nói này quả thực có tác dụng răn đe. Mấy tên kia nhìn nhau, tỏ vẻ lo lắng: “Anh Trần à… Con bé này nói có lý đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play