Hạ Kinh Thiền vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ không thực tế vừa nhen nhóm trong đầu mình.
Làm sao cô có thể mơ tưởng đến người đàn ông đó cơ chứ?
"Là ai vậy?"
"Không có gì đâu ạ. Con chỉ muốn nói là hôm nay, đài truyền hình của bọn con đã thực hiện một cuộc phỏng vấn với Hứa Thanh Không đấy ạ."
Bất ngờ nghe thấy cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, Hạ Trầm Quang thoáng giật mình: "Hứa Thanh Không ư?"
"Vâng, chính con cũng không ngờ luôn đó!" Hạ Kinh Thiền vội vàng lấy cuốn sổ tay từ trong túi ra: "Hứa Thanh Không trông vẫn trẻ lắm ba ạ! Mà còn cực kỳ đẹp trai nữa!"
Có thể khiến cô công chúa nhỏ này – người có tiêu chuẩn về ngoại hình cao đến mức khắc nghiệt – phải thốt lên một tiếng "đẹp trai", lại còn là "cực kỳ đẹp trai", thì chắc chắn Hứa Thanh Không đã giữ gìn diện mạo rất tốt trong những năm tháng qua.
"Đẹp trai đến mức nào cơ?" Hạ Trầm Quang hỏi một cách thờ ơ.
"Chắc chắn là đẹp trai hơn ba!"
"Con khỏi cần phải nhấn mạnh. Năm đó, khi ba và cậu ta còn là bạn học cùng trường, mức độ nổi tiếng của Hứa Thanh Không còn kém xa ba đấy nhé."
"Câu này ba đã nói không biết bao nhiêu lần rồi!"
Hạ Trầm Quang mỉm cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một nỗi niềm cay đắng.
Họ từng là hai nam thần của Đại học Nam Du, cũng là hai ngôi sao sáng chói nhất trên sân bóng rổ thời đó.
Trong trận đấu bóng rổ đỉnh cao thu hút sự chú ý của cả nước năm ấy, Hạ Trầm Quang đã bị Hứa Thanh Không dồn ép đến cùng cực, liên tục thất bại... Pha bật nhảy tranh bóng cuối cùng đã khiến Hạ Trầm Quang bị ngã, dẫn đến gãy xương bánh chè và mang tật ở chân suốt đời.
Kể từ đó, cuộc đời của hai người đã rẽ theo hai hướng hoàn toàn trái ngược.
Sau khi phải từ giã sự nghiệp thi đấu, Hạ Trầm Quang kinh doanh thua lỗ, mất hết tài sản tích lũy, suốt ngày tìm đến rượu để giải sầu, tinh thần ngày càng sa sút và chán nản.
Từ đó về sau, thế giới của Hạ Trầm Quang chỉ còn là một màu xám xịt u tối, không còn chút hy vọng nào để vực dậy.
Con gái là niềm an ủi và động lực sống duy nhất để Hạ Trầm Quang gắng gượng tồn tại trên cõi đời này. Giờ đây, ba cô đã hoàn toàn không dám ngoảnh đầu nhìn lại những khát vọng huy hoàng của mình trong quá khứ nữa rồi.
Hạ Kinh Thiền giơ cuốn sổ nhỏ kia ra: "À mà nhắc mới nhớ, Hứa Thanh Không còn ký tặng cho con nữa đấy."
"Thật vậy sao?"
Hạ Trầm Quang liếc nhìn dòng chữ trên trang giấy: "Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà nét chữ của cậu ta vẫn..."
Đột nhiên, giọng nói của ba cô như bị mắc nghẹn lại trong cổ họng.
*Thiếu niên nào sợ tháng năm dài.*
Những tiếng vỗ tay reo hò nồng nhiệt năm xưa chợt vọng về bên tai, âm vang như sấm dội, vang vọng dưới mái vòm sân vận động.
Hạ Trầm Quang đột ngột đạp mạnh phanh xe.
Ở phía xa, một chiếc xe tải cỡ lớn do tài xế say xỉn điều khiển đang rú ga lao tới một cách loạng choạng, ánh đèn pha chói lòa khiến Hạ Kinh Thiền không tài nào mở mắt ra được.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả thế giới trước mắt cô như sụp đổ hoàn toàn.
Máu tươi bắt đầu chảy thành dòng trên mặt đường nhựa đường, nhuộm đỏ cả dòng chữ nhỏ nhưng cứng cỏi trên cuốn sổ tay.
*Thiếu niên nào sợ tháng năm dài.*
Vinh quang dường như vẫn còn le lói nơi miền đất hứa xa xôi.
…
Sau một cơn chấn động dữ dội rung chuyển trời đất, bầu trời đêm tĩnh lặng bỗng chốc biến thành bầu trời mùa hè trong xanh vời vợi. Bên tai cô vang lên những tiếng động ồn ào và náo nhiệt.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ và chói chang, nóng nực đến độ khiến Hạ Kinh Thiền cảm thấy khó khăn để mở mắt.
Chuyện… Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Chẳng phải cô và ba mình vừa bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng hay sao?
Thế mà giờ phút này, Hạ Kinh Thiền lại đang đứng dưới gốc cây long não cổ thụ của trường Đại học Nam Du trong tình trạng hoàn toàn lành lặn, đồng thời chứng kiến vô số nam sinh và nữ sinh đang hốt hoảng chạy túa ra từ khu ký túc xá.
"Có động đất! Chết tiệt thật."
"Rung lắc mạnh kinh khủng!"
"Động đất xảy ra ở đâu vậy?"
"Ai mà biết được."
Hạ Kinh Thiền tròn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ba mình - Hạ Trầm Quang - đang chạy từ ký túc xá dành cho nam sinh xuống dưới sân.
Hạ Trầm Quang lúc này đang mặc một chiếc quần đùi in hình SpongeBob SquarePants*, trong tay còn đang ôm khư khư quả bóng rổ quý giá của mình. Ba cô đang hoảng hốt nhìn ngó xung quanh.
*SpongeBob SquarePants: Một bộ phim hoạt hình truyền hình nổi tiếng của Mỹ.
"Trời đất ơi, sống đến từng này tuổi đầu mà đây là lần đầu tiên tôi trải qua động đất đấy."
Hạ Kinh Thiền chăm chú quan sát ba mình không rời mắt, sốc đến mức cảm giác như quai hàm của mình sắp rơi xuống.
Trong khi đó, Hạ Trầm Quang trước mặt cô không hề có nếp nhăn nơi khóe mắt hay bọng mắt, không có quầng thâm, lại càng chẳng có sợi tóc bạc nào... Ba cô vẫn là một chàng trai trẻ trung, tuấn tú, sở hữu vẻ ngoài đáng kinh ngạc y như trong bức ảnh tốt nghiệp đã ố vàng theo thời gian.
Hạ Trầm Quang nhận ra có một cô gái ở phía đối diện đang nhìn thẳng vào mình, thế là gương mặt vốn đã hơi hoảng hốt lại càng đỏ bừng lên. Ba cô theo phản xạ dùng quả bóng rổ để che đi chiếc quần đùi hoạt hình bên dưới.
"Ba ơi!"
Cô gái trẻ chạy nhanh tới rồi ôm chầm lấy bờ vai rộng lớn của chàng trai: "Ba không sao cả, thật sự tốt quá rồi. Nguy hiểm quá đi mất. Vừa rồi thực sự… Con đã nghĩ rằng mình sẽ phải xa ba mãi mãi luôn đấy. Nếu ba mà qua đời thì gia đình chúng ta thậm chí còn chẳng có đủ tiền để lo hậu sự nữa. Có khi con còn phải tiếp tục gánh vác hết mấy khoản nợ trên Hoa Bối* và Tá Bối* của ba… Ưm ưm ưm…"
*Hoa Bối: Dịch vụ tín dụng tiêu dùng trên Alipay, không rút tiền mặt.
*Tá Bối: Dịch vụ cho vay cá nhân trên Alipay, có thể rút tiền mặt, tính lãi theo ngày.
Quả bóng rổ tuột khỏi tay rơi xuống mặt đất.
Khóe môi của Hạ Trầm Quang giật giật liên hồi. Anh ấy nhìn cô gái vừa đột ngột lao vào lòng mình, đầu óc trở nên trống rỗng mất vài giây.
Cô gái này vừa gọi anh ấy là gì cơ?
Ba hả...?
Hạ Trầm Quang cũng chẳng biết phải đặt tay mình vào đâu cho phải, đành giơ cả hai tay lên trời như thể đang đầu hàng: "Không phải chứ! Này bạn học nữ, cậu… giữ khoảng cách một chút đi. Nếu cậu thực sự có cảm tình với tôi thì cũng nên tuân thủ quy trình chứ. Đầu tiên, cậu cần phải đăng ký với đội phó của tôi trước đã. Tôi... Hiện tại tôi hơi bất tiện một chút."
Lúc này Hạ Trầm Quang gần như chẳng mặc gì cả, chỉ có độc một chiếc quần đùi thôi!
Thật quá mất mặt.
Hạ Kinh Thiền buông Hạ Trầm Quang ra, rồi chợt hiểu ra mọi chuyện khi nhìn vào dáng vẻ vừa có phần trẻ con vừa ngây ngô của chàng trai trước mặt.
Lúc còn trẻ thế này, ba vẫn chưa hề biết đến sự tồn tại của cô.
Vậy là chỉ có mình cô du hành thời gian về quá khứ.
"Mặc kệ ba có tin hay không thì con chính là con gái trong tương lai của ba đấy."
"Cậu... Đầu óc cậu có vấn đề gì à?"
Hạ Kinh Thiền vẫn tiếp tục làm nũng với Hạ Trầm Quang y như khi cô còn bé, níu lấy cánh tay anh ấy một cách quyến luyến: "Ở thế giới này, con không còn người thân nào và cũng chẳng có bạn bè, con chỉ có duy nhất một mình ba thôi."
"Không thể nào. Cậu..."
Hạ Trầm Quang vẫn giữ nguyên tư thế đầu hàng, hai tay giơ cao như cũ, đồng thời nhìn xuống cô gái đang níu lấy mình: "Cậu có thể buông tôi ra trước được không? Nếu muốn tìm hiểu và tiến tới tình cảm thì cậu cũng phải theo đuổi đối phương một cách tuần tự chứ? Đừng có vừa xuất hiện đã lập tức động tay động chân như thế! Con gái con đứa, dù bản thân không cảm thấy e dè thì cũng sẽ bị ảnh hưởng không tốt nếu bị người khác nhìn thấy đấy nhé."
Hạ Kinh Thiền vừa dụi khóe mắt còn hơi ươn ướt vừa nhìn ba mình chăm chú một lúc lâu, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp: "Ai thèm theo đuổi ba chứ!"
"Nếu cậu không theo đuổi tôi thì tại sao lại có hành động như vậy?"
"Bởi vì ba là ba của con mà."
"..."
Hạ Trầm Quang nhìn vào đôi mắt trong veo và thẳng thắn của cô gái rồi tự hỏi: Liệu cô gái này có phải đang muốn bày ra trò gì đó mới lạ với anh ấy không nhỉ!
"Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào đây?" Hạ Trầm Quang bất đắc dĩ hạ tay xuống: "Cậu cứ nói thẳng ra đi, cậu muốn gì ở tôi?"
"Ba có tiền không ạ? Con vừa mới xuyên không tới đây, mà trời cũng đã tối rồi. Con vừa mới tan làm nên còn chưa kịp ăn tối nữa ạ."
Hạ Trầm Quang: "..."
Cô gái tỏ vẻ đáng thương vừa nhìn anh ấy vừa thút thít, nũng nịu gọi một tiếng ngọt ngào: "Ba ơi, con đói quá đi mất!"
Sau khoảng năm phút sử dụng đủ mọi chiêu trò mè nheo và năn nỉ, cô gái cuối cùng cũng cất được tờ hai mươi nhân dân tệ vào túi với vẻ mặt đầy mãn nguyện: "Con đến nhà ăn trước nhé. Lát nữa con sẽ quay lại tìm ba sau ạ!"
Hạ Trầm Quang đứng ngẩn người nhìn theo bóng lưng cô gái đang đi xa dần, sau cả một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, để rồi muộn màng tự hỏi: Có phải mình...
Vừa bị lừa tiền rồi không nhỉ?
…
Hạ Kinh Thiền lấp đầy cái bụng đói meo của mình trong nhà ăn của trường rồi đi dạo một vòng quanh khuôn viên Đại học Nam Du với tâm trạng khá vui vẻ.
Khi đi ngang qua bảng thông báo được đặt trong khuôn viên trường, Hạ Kinh Thiền đột nhiên dừng bước khi nhìn thấy thông tin về ngày hôm nay được ghi trên đó.
*Ngày 12 tháng 5 năm 2008.*
Vụ tai nạn xe cộ kinh hoàng kia đã khiến cô xuyên qua dòng thời gian hai mươi năm, quay trở về đúng thời đại học của Hạ Trầm Quang.
Hạ Kinh Thiền còn chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình sao cho mạch lạc thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái ở gần đó.
Cô bèn ngẩng đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng hét thì thấy cô gái đó đang chỉ tay về phía hồ nước ở cách đó không xa, giọng nói run rẩy, đầy sợ hãi: "Có người... Có người bị rơi xuống nước rồi!"
Việc cứu người quan trọng hơn cả, vậy nên Hạ Kinh Thiền đã không ngần ngại mà liều mạng chạy nhanh về phía hồ nước. Quả đúng như vậy, cô trông thấy một bóng người mặc đồ đen đang nổi lập lờ trên mặt hồ. Điều kỳ lạ là đối phương không hề có dấu hiệu giãy dụa nào cả, chỉ lặng lẽ đón nhận cái chết đang cận kề.
Hồ Tịnh Trầm của trường Đại học Nam Du vốn rất rộng và cũng cực kỳ sâu. Vào thời điểm này, sau khi trận động đất vừa xảy ra cách đó không lâu, hầu hết các sinh viên đều đang tập trung ở những khu vực trống trải nên xung quanh bờ hồ có rất ít người qua lại.
Hạ Kinh Thiền không chút do dự, lao mình xuống dòng nước lạnh như một nàng tiên cá thực thụ. Cô nhanh chóng bơi về phía người kia, cố gắng dùng hết sức lực giữ chặt lấy đối phương để đưa vào bờ.
Hiển nhiên là người nọ đã hoàn toàn bất tỉnh rồi.
Hạ Kinh Thiền vén những lọn tóc ướt sũng ra khỏi vầng trán của anh, để rồi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt của đối phương.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi có những đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, ngũ quan hài hòa cân đối, một vẻ đẹp trai gần như hoàn hảo.
Trái tim của Hạ Kinh Thiền dường như đã bị lỡ mất nửa nhịp đập.
Là anh ấy.
Trong ký ức của Hạ Kinh Thiền, anh và cô chỉ mới nói lời tạm biệt nhau cách đây vài tiếng đồng hồ mà thôi. Một Hứa Thanh Không trưởng thành và lịch lãm giờ đây đã không còn tồn tại nữa rồi. Người đang xuất hiện ngay trước mặt cô chính là chàng thiếu niên với gương mặt nhợt nhạt, đang trong tình trạng hấp hối này.
Nỗi đau đớn nặng nề và âm ỉ một lần nữa lại dâng lên trong lòng cô.
Hạ Kinh Thiền dùng hai tay ấn mạnh liên tục vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, đồng thời ôm lấy gương mặt anh để thực hiện hô hấp nhân tạo.
Ngay vào khoảnh khắc đôi môi cô phủ lên đôi môi mỏng của anh, Hứa Thanh Không chợt mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy và tĩnh lặng không chút gợn sóng của anh nhìn thẳng vào Hạ Kinh Thiền - người đang ở rất gần anh trong gang tấc.