Trần Phi không phải dạng dễ bị hù dọa: “Bạo lực học đường cái gì? Bọn tao dạy dỗ nó cũng có lý do cả. Ai biết nó đã làm gì bạn thân tao, khiến thằng đó đến nhà nó một chuyến về mà tinh thần hoảng loạn. Chẳng lẽ nó làm gì người khác thì được, còn bọn tao thì không được à? Lý lẽ ở đâu ra vậy?”

Hạ Kinh Thiền dang rộng hai tay, kiên quyết che chắn cho Hứa Thanh Không: “Hôm nay có tôi ở đây, các cậu đừng hòng động đến một sợi tóc của cậu ấy.”

Mấy tên thanh niên kia không xem Hạ Kinh Thiền ra gì, nhưng vì lời cô nói đã gọi thầy phụ trách đến nên chúng có phần do dự: “Anh Trần, hay là mình rút đi, lỡ con bé này gọi thầy đến thật thì… phiền phức lắm.”

Trần Phi nhìn Hứa Thanh Không từ trên cao xuống: “Hôm nay coi như mày may mắn có con bé xinh đẹp này bảo vệ. Lần sau thì không có chuyện đó đâu. Ngày nào bạn thân tao chưa khỏe lại, ngày đó tao còn tìm mày.”

Nói xong, Trần Phi “xì” một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Hạ Kinh Thiền thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Hứa Thanh Không.

Hứa Thanh Không không bị thương nặng, chỉ có một vết bầm nhỏ ở khóe môi.

Cô thấy chiếc cặp đeo chéo màu đen của anh rơi trên mặt đất, sách vở văng ra, trong đó có vài cuốn tài liệu lịch sử bằng tiếng nước ngoài mượn từ thư viện.

Cô giúp anh nhặt lại sách bỏ vào cặp, phủi sạch bụi bẩn rồi đưa trả cho anh: “Hứa Thanh Không, cậu không sao chứ?”

Chàng trai trẻ im lặng lắc đầu, nhận lấy chiếc cặp rồi đứng dậy, có ý định rời đi ngay.

Hạ Kinh Thiền không muốn để anh đi dễ dàng, liền níu cổ tay anh lại: “Cậu đợi một chút.”

Như bị điện giật, Hứa Thanh Không lập tức giật tay về, nhíu mày nhìn cô, giọng đầy cảnh giác: “Đừng chạm vào tôi.”

“Tôi không có ý xấu.” Cô bước đến trước mặt anh, nở một nụ cười trong trẻo và rạng rỡ: “Cậu từng giúp tôi, tôi muốn đáp lại ơn cậu.”

Hứa Thanh Không nhìn gương mặt tựa đóa hoa sơn chi trắng muốt, thanh tú đang độ nở rộ của cô gái, một vẻ đẹp mang lại cảm giác ấm áp và tươi sáng.

Anh không nhớ mình đã từng giúp cô gái này lúc nào.

“Tôi không quen cậu.”

“Không sao, bây giờ chúng ta làm quen.” Hạ Kinh Thiền lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe môi cho anh: “Tôi đã cứu cậu hai lần rồi đấy. Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, rõ ràng…”

Rõ ràng anh là một chàng trai tài năng và rực rỡ như thế, tại sao thời trẻ lại… có vẻ ngoài tiều tụy đến vậy?

Hứa Thanh Không không quen với sự tiếp xúc gần gũi này, bất giác lùi lại hai bước. Hạ Kinh Thiền không để tâm đến sự né tránh của anh, cô nhón chân lên, cẩn thận lau sạch vết máu trên môi anh…

“Tôi tên là Hạ Kinh Thiền. Nếu cậu thấy khó nhớ, có thể gọi tôi là Tiểu Cửu, ba tôi hay gọi tôi như vậy.”

Động tác của cô rất nhẹ nhàng, tựa như lông vũ lướt qua, xoa dịu vết thương của anh.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Hứa Thanh Không cảm nhận được sự đối xử dịu dàng từ người khác.

Không phải là nắm đấm, không phải bạo lực, không phải cuộc sống cẩu thả, lạnh lẽo và khô cứng, không phải sự chế giễu và khinh miệt, mà là giọng nói mềm mại, là hương thơm ngọt ngào, là hơi ấm đủ sức làm tan chảy băng giá…

“Cậu có điện thoại không? Cho tôi số của cậu được chứ?”

Hứa Thanh Không lấy điện thoại đưa cho cô. Cô mở khóa màn hình, lưu số của mình vào: “Đây nhé, số của tôi đây. Lúc không gặp thì chúng ta nhắn tin liên lạc!”

“...”

Đã từng có không ít cô gái theo đuổi anh một cách cuồng nhiệt, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một người có thể tự nhiên làm thân với anh đến vậy.

Hứa Thanh Không nhìn dãy số vừa lưu trong danh bạ, cuối cùng vẫn gõ tên ở nhà của cô: Tiểu Cửu.

“Không phải chữ ‘cửu’ trong ‘Đãn nguyện nhân trường cửu’* đâu, mà là ‘cửu’ nghĩa là ‘chín’ trong ‘chín chín tám mươi mốt kiếp nạn’ ấy.” Hạ Kinh Thiền cố gắng bắt chuyện để phá vỡ bầu không khí băng giá, kéo gần khoảng cách giữa họ: “Ba tôi nói tôi lớn lên bình an không dễ dàng gì, phải trải qua đủ chín chín tám mươi mốt thử thách mới sinh tồn được, nên mới gọi tôi là Tiểu Cửu.”

Nhìn gương mặt tươi tắn, rạng ngời của cô gái, Hứa Thanh Không không thể hình dung nổi cô đã phải trải qua những kiếp nạn gì.

Trên người cô không hề có dấu vết của sự cơ cực.

Không giống như anh, một vũng lầy tù đọng, u tối, không có ánh nắng nào chiếu tới, anh cứ thế lớn lên hoang dại, biến thành một con quái vật.

Hứa Thanh Không sửa lại tên trong danh bạ: Tiểu 9.

Hạ Kinh Thiền nhìn con số viết tắt tiện lợi đó, có chút bất đắc dĩ: “Thế này… Thôi cũng được.”

Hứa Thanh Không cầm lấy tờ khăn giấy từ tay cô, cúi đầu tự lau khóe miệng bị trầy của mình, không nói lời nào.

Làn da anh trắng xanh, ngón tay thon dài, khớp xương rắn rỏi, rõ nét, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Đôi tay anh đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa ưu ái chạm khắc, hoàn mỹ không tì vết.

Đôi tay này… Nghe nói sau này giá trị bảo hiểm lên tới hàng tỷ tệ.

“Hứa Thanh Không, tại sao Trần Phi lại đánh cậu lúc nãy?” Hạ Kinh Thiền tò mò hỏi: “Cậu ta nói bạn cậu ta đến nhà cậu rồi bị dọa sợ đến mức phải nghỉ học tạm thời?”

Đáy mắt chàng trai thoáng hiện lên vẻ hung tợn: “Cậu ta đáng bị như vậy.”

Hạ Kinh Thiền cảm nhận được một luồng khí lạnh, một sự lạnh lẽo, u ám mà cô chưa từng thấy ở người đàn ông tên Hứa Thanh Không đã che ô cho cô.

Cô lập tức nhớ đến lời khuyên của cô gái kia…

Tránh xa… cậu ấy ra một chút.

Vừa rồi, Trần Phi cũng nói: “Mày yêu đương với cậu ta không sợ bị cậu ta giết chết hay sao?”

Lẽ nào, lẽ nào anh có khuynh hướng bạo lực?

Sao có thể như vậy…

Sao người đàn ông dịu dàng che ô cho cô dưới trời mưa lớn lại có thể là người có khuynh hướng bạo lực được chứ?

Nhưng nếu chuyện này là thật, cô phải làm sao đây?

Hứa Thanh Không cực kỳ nhạy bén, chỉ một ánh nhìn cũng đủ để anh nhận ra nỗi sợ hãi ngấm ngầm trong cô.

Cô sợ anh.

Cô cũng sợ anh… Giống như tất cả những người khác.

Hứa Thanh Không chợt cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Anh khoác chiếc cặp đeo chéo dính đầy bùn đất lên vai, quay người rời khỏi khu vườn hoa hoang vắng, bỏ lại cô ở đó.

Dù cô có gọi tên anh, anh cũng không hề ngoảnh lại.

Hứa Thanh Không rời khỏi vườn hoa chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi rung lên. Anh lấy ra xem, màn hình đen trắng hiển thị một tin nhắn…

Tiểu 9: “Dù sao đi nữa, tôi rất vui được làm quen với cậu, Hứa Thanh Không.”

Tiểu 9: “Với lại, cậu không biết bơi thì tuyệt đối đừng đến gần hồ nước đấy. Lỡ lại trượt chân rơi xuống thì chưa chắc tôi đã kịp chạy tới cứu đâu!”

Hứa Thanh Không đưa tay chạm lên đôi môi mỏng và khô của mình, nghĩ đến cảm giác mềm mại khi cô thực hiện hô hấp nhân tạo cho anh.

Tâm trạng anh vốn nặng trĩu như khí CO2 chìm dưới đáy giếng, tích tụ không lối thoát, tự nhấn chìm bản thân…

Một chút khí O2 trong lành cứ thế được cô bơm vào thế giới của anh theo cách đó.

...

Chiều tối, Hạ Kinh Thiền đi ra sân vận động.

Trên lối vào khán đài có dán một tờ áp phích tuyển thành viên. Hạ Trầm Quang đã tự thành lập một câu lạc bộ bóng rổ không chuyên, hiện đang cần tuyển người lo công tác hậu cần, quản lý đội và thêm một vài cầu thủ.

Hạ Kinh Thiền thoáng chút ngượng ngùng khi đọc tên đội bóng…

“Đội bóng rổ Trâu Bò Nhất Vũ Trụ”.

Không ngờ người cha trưởng thành, điềm đạm và dịu dàng của cô thời trẻ lại có phong cách đặt tên ngô nghê thế này!

Sau này, nếu đội bóng của họ tiến lên chuyên nghiệp, trước mặt khán giả toàn quốc, người dẫn chương trình hô vang cái tên “Đội bóng rổ Trâu Bò Nhất Vũ Trụ” thì chẳng phải là rất xấu hổ sao.

Sân bóng rổ khá vắng vẻ, chỉ có vài bóng người.

Do vừa xảy ra động đất, ở trong nhà không an toàn nên mọi người đều tập trung ra các khu đất trống để tạm trú.

Tuy nhiên, các chàng trai trẻ dường như chẳng bận tâm đến chuyện trời sập đất nứt hay tận thế. Chỉ cần không phải lên lớp, hễ có thời gian rảnh là họ lại lao ra sân bóng, thỏa sức vẫy vùng mồ hôi.

Khán đài không một bóng người, nhưng nửa sân bên dưới lại vô cùng sôi động, tiếng bóng rổ đập xuống đất dội lên như nhịp tim đập liên hồi.

Hạ Trầm Quang bật cao chắn bóng, sau đó dẫn bóng đột phá hàng phòng ngự đối phương, chạy ba bước lên rổ, động tác vô cùng linh hoạt, ánh mắt rực lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ mà trước đây Hạ Kinh Thiền chưa từng thấy ở cha mình.

Đã rất lâu rồi Hạ Kinh Thiền không được xem cha cô chơi bóng rổ.

Kể từ khi giải nghệ, Hạ Trầm Quang như biến thành một người khác. Suốt mười năm đằng đẵng, ngày nào cũng như ngày nào, chỉ mới ngoài bốn mươi mà tóc ông đã bạc quá nửa, bước chân nặng nề, đáy mắt u ám, thiếu vắng ánh sáng.

Lúc này đây, được nhìn thấy Hạ Trầm Quang tràn đầy sức sống thanh xuân trên sân bóng thật khiến lòng người phấn chấn, muốn hò reo cổ vũ cho anh ấy.

Đúng lúc này, Hạ Kinh Thiền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Từ Văn Dương.

Cô không hề quên, trước khi xảy ra tai nạn giao thông, tại phố ẩm thực Ao Sen, người này đã sỉ nhục và trả thù Hạ Trầm Quang như thế nào.

Tuy nhiên, dáng vẻ hiện giờ của Từ Văn Dương hoàn toàn trái ngược với thái độ vênh váo, đắc ý khi đó.

Lúc này, Từ Văn Dương đang lăng xăng nhặt bóng cho các thành viên đang tập luyện, tìm mọi cách nịnh bợ, lấy lòng đội trưởng Hạ Trầm Quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play