"Mời vào xe."

Lời nói vỏn vẹn hai từ, nhưng âm điệu lại nhẹ nhàng và thân quen đến lạ, tựa như họ không phải mới gặp lần đầu mà đã là những người bạn lâu năm...

Như có một lực hút vô hình, Hạ Kinh Thiền bước vào xe và ngồi xuống vị trí cạnh Hứa Thanh Không.

Anh đưa cho cô một chiếc khăn sạch, ý bảo cô dùng nó lau khô mái tóc còn ẩm ướt vì mưa.

Không gian trong xe phảng phất hương hoa sơn chi tinh tế, trùng hợp thay, đó lại chính là mùi nước hoa cô rất thích. Nền nhạc là một giai điệu tình ca Anh ngữ du dương, với giọng nam ca sĩ đầy cuốn hút: “I don’t want to say goodbye, all I want to do is live with you*…”

*Nguyên văn: Anh không muốn nói lời chia ly. Điều duy nhất anh mong muốn là được cùng em chung sống.

Cô nhận ra ngay đây là bài hát tiếng Anh mà mình yêu thích nhất.

Ngồi trong chiếc xe này, Hạ Kinh Thiền cảm nhận rõ rệt sự hiện diện mạnh mẽ của người đàn ông bao trùm lấy cô. Cô có cảm giác như đang xâm nhập vào không gian riêng tư của một cá thể nam tính đầy uy lực, nơi mọi ngóc ngách đều không thiếu vắng dấu ấn tồn tại của anh.

Trái tim bé nhỏ của Hạ Kinh Thiền không tự chủ mà đập rộn ràng.

"Anh Hứa, em cảm ơn lòng tốt của anh đã cho em đi nhờ về."

"Chuyện không đáng kể."

"Xin phép cho em hỏi, anh... có quen biết em từ trước không ạ?"

Hạ Kinh Thiền gần như không đủ can đảm để nhìn trực diện vào gương mặt điển trai của anh. Ánh mắt cô lướt sang bên, dừng lại nơi bàn tay anh đang đặt trên đầu gối.

Những ngón tay thanh mảnh, khớp xương hiện rõ, cùng những đường gân xanh nhạt ẩn hiện trên làn da trắng có phần lạnh của cánh tay anh.

"Tôi quen ba của em," Hứa Thanh Không đáp bằng chất giọng trầm ấm, "Chúng tôi từng cùng chơi bóng rổ, cũng đã là chuyện của nhiều năm về trước."

Hạ Kinh Thiền kinh ngạc ngước nhìn anh. Đôi mắt Hứa Thanh Không vẫn tĩnh lặng như mặt hồ. Anh kể lại một đoạn ký ức đã nhuốm màu thời gian: "Trong trận đấu cuối cùng trước khi ba em giải nghệ, chúng tôi đã có một pha tranh chấp rất quyết liệt. Chấn thương của cậu ấy có một phần liên quan đến tôi."

"Anh không hề phạm luật," Hạ Kinh Thiền vội thanh minh, "Trong thi đấu thể thao, va chạm là điều không thể tránh khỏi. Cho đến bây giờ, ba em cũng chưa từng một lời trách anh."

"Tôi biết. Hiện tại cậu ấy thế nào?"

Thực lòng mà nói, sức khỏe của ba cô không tốt lắm. Nhưng Hạ Kinh Thiền không muốn chia sẻ quá nhiều, chỉ đáp lại một cách khách sáo: "Cũng không có gì đáng lo ngại đâu ạ. Cảm ơn anh đã quan tâm."

Hai người trao đổi thêm vài câu xã giao rồi không gian lại chìm vào im lặng.

"Em có muốn xin chữ ký không?" Người đàn ông bất ngờ đưa ra lời đề nghị, "Tôi nghe đồng nghiệp của em kể em là một người hâm mộ tôi."

Hạ Kinh Thiền thầm đoán: Chắc chắn là Tiểu Tuệ đã nhiều chuyện trong lúc làm việc với anh rồi. Nhưng hóa ra họ thực sự đã nhắc đến cô.

"À, dạ có chứ! Em đúng là fan của anh mà. Em đã xem anh thi đấu từ khi còn rất nhỏ."

Hạ Kinh Thiền luống cuống lục tìm giấy bút trong túi xách, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.

Bởi vì Hứa Thanh Không nổi tiếng là người chưa bao giờ ký tặng ai. Vì thế, dù hôm nay anh đến đài truyền hình để phỏng vấn, Hạ Kinh Thiền cũng không hề chuẩn bị sẵn giấy bút để xin chữ ký.

Một cơ hội ngàn vàng như vậy, cô không muốn từ bỏ. Hạ Kinh Thiền lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi, ngập ngừng hỏi: "Anh… có phiền lòng nếu ký tạm vào đây không ạ?"

Hứa Thanh Không: …

Anh mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ xinh với bìa in họa tiết hoa vàng li ti. Sau đó, Hứa Thanh Không mở sổ, trầm ngâm giây lát rồi hạ bút viết một câu.

*Thiếu niên nào sợ tháng năm dài.*

"Phiền em chuyển nó cho ba em. Tôi hy vọng cậu ấy sẽ vực dậy tinh thần."

Hạ Kinh Thiền nhận lấy cuốn sổ, trân trọng ôm nó vào lòng: "Em cảm ơn anh. Em nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận, tuyệt đối không đem bán đâu ạ."

Mặc dù chữ ký độc bản của Hứa Thanh Không chắc chắn là một vật phẩm cực kỳ giá trị, có thể mang đi đấu giá. Giá trị của nó là không thể đong đếm!

Khóe môi Hứa Thanh Không khẽ nhếch lên thành một nụ cười: "Nếu tình hình kinh tế của em eo hẹp, bán đi cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ ký tặng em một cái khác."

"Anh thật tốt bụng." Hạ Kinh Thiền vô cùng xúc động, dè dặt thăm dò: "Vậy chúng ta có nên trao đổi phương thức liên lạc không ạ?"

"Rồi chúng ta sẽ gặp lại thôi." Hứa Thanh Không nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Kinh Thiền, giọng đầy chắc chắn: "Nhất định."

Chiếc Bentley dừng lại ở khu chợ Ao Sen. Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đã dứt hạt, không khí trong lành mang theo mùi đất ẩm tươi mới sau mưa.

Cô ôm cuốn sổ bước ra khỏi xe, đi được một đoạn còn quay đầu nhìn lại phía anh.

Chiếc Bentley màu đen vẫn chưa lăn bánh. Qua lớp kính cửa sổ tối màu, dường như ánh mắt nồng nhiệt tựa lửa của người đàn ông trong xe cũng đang dõi theo bóng lưng cô.

Hạ Kinh Thiền tung tăng chạy sâu vào khu ẩm thực Ao Sen. Cô nôn nao muốn khoe với ba mình "chiến tích" vừa đạt được - bằng chứng cho thấy cô đã thành công trong việc tiếp cận thần tượng.

Thế nhưng, từ khoảng cách khá xa, Hạ Kinh Thiền đã chứng kiến cảnh có người đang gây chuyện, đạp đổ cả quầy hàng mà Hạ Trầm Quang đã sắp xếp ngăn nắp.

"Tao đã mua lại cửa hàng này rồi. Bây giờ mày dọn hết đồ đạc của mày đi cho tao."

Hạ Kinh Thiền nhận ra giọng nói đó. Là Từ Văn Dương, kẻ tự xưng là "bạn tốt" của Hạ Trầm Quang suốt bao năm qua.

Gã này làm ăn phát đạt từ vài năm trước, sau đó liền tìm mọi cách để gây khó dễ cho Hạ Trầm Quang.

Ba cô cau mày nói: "Hợp đồng thuê mặt bằng của tôi vẫn còn thời hạn mà. Nếu bây giờ tôi dọn đi, cậu bảo tôi phải tìm nơi nào khác để bán hàng chứ?"

"Đó không phải chuyện của tao. Hiện tại cửa hàng này thuộc sở hữu của tao. Mày cút ngay cho tao."

Hạ Trầm Quang cố nén giận, móc một điếu thuốc đưa cho gã kia: "Anh Từ à, cậu xem xét tình nghĩa bạn bè cũ mà chiếu cố tôi một chút. Tiền thuê tôi vẫn có thể trả tiếp cho cậu mà."

Từ Văn Dương rõ ràng đang cố tình mượn việc công để trả thù riêng. Gã dùng đầu ngón tay ấn vào ngực Hạ Trầm Quang: "Hạ Trầm Quang ơi Hạ Trầm Quang, đội trưởng Hạ lừng lẫy ngày nào đâu rồi? Chẳng phải trước đây cậu ngạo mạn lắm sao? Đội trưởng đội bóng trường, lại còn là nhà vô địch toàn quốc cơ mà. Giờ thì nhìn lại cậu xem, chẳng phải cũng đang phải hạ mình nhỏ nhẹ cầu xin tao đây sao."

"Đúng, đúng, đúng. Cậu là người rộng lượng, cao thượng. Trước đây là do tôi nông cạn không biết điều. Anh Từ à, cậu giúp tôi lần này nhé."

Từ Văn Dương cười khẩy, dùng hộp thuốc lá vỗ nhẹ lên mặt Hạ Trầm Quang: "Mày nghĩ tại sao tao lại tốn tiền mua cái cửa hàng rách nát này? Chẳng phải chỉ để chờ xem cái ngày thằng cứng đầu như mày có chịu khuất phục hay không thôi sao?"

"Anh Văn Dương à, hút điếu thuốc cho nguôi giận nào."

Hạ Trầm Quang cố nở nụ cười, châm thuốc cho Từ Văn Dương, trong khi đối phương đang tận hưởng cảm giác hả hê khi áp chế được bạn cũ, rồi phả một làn khói thuốc vào thẳng mặt Hạ Trầm Quang: "Nếu mày muốn tiếp tục thuê chỗ này thì cũng được thôi. Ngày xưa tao muốn xin vào đội bóng rổ nhưng mày từ chối, thậm chí còn chế giễu tao chơi bóng kém. Mày phải xin lỗi tao."

"Xin lỗi, tôi xin lỗi ngay đây!" Hạ Trầm Quang vội vàng đồng ý: "Chuyện quá khứ là lỗi của tôi. Anh Từ à, cậu đừng để bụng làm gì nhé."

Từ Văn Dương cố tình kéo dài giọng: "Quỳ xuống trước đã. Tao nói một câu, mày lặp lại y hệt. 'Tao, Hạ Trầm Quang, là một kẻ tiểu nhân mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, tao không phải con người, tao đáng chết vạn lần.'"

Hai bàn tay của Hạ Trầm Quang siết chặt lại thành nắm đấm, những đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay màu đồng rắn chắc.

"Tao đếm đến ba. Nếu không chịu nhận lỗi thì mày đừng mong tiếp tục làm ăn ở khu vực này nữa."

Nghĩ đến khoản chi phí trị liệu phục hồi chức năng tốn kém, nghĩ đến cô con gái Hạ Kinh Thiền phải làm việc vất vả ngày đêm, nghĩ đến gánh nặng đang đè trĩu lên đôi vai non nớt của con, Hạ Trầm Quang cắn chặt môi dưới rồi từ từ khuỵu gối.

Xung quanh có rất nhiều người đứng xem. Có kẻ huýt sáo chế nhạo, cũng có người lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh tượng này...

Từ Văn Dương nở nụ cười đầy đắc thắng, dùng sức dí mạnh mẩu thuốc lá đang cháy dở lên vai người đàn ông.

Một tiếng "xèo" vang lên. Những nếp nhăn nơi khóe mắt người đàn ông run lên, tấm lưng vốn thẳng thớm cũng còng xuống vì đau đớn và nhục nhã.

"Không thể tin được đội trưởng Hạ trăm trận trăm thắng của chúng ta cũng có ngày hôm nay. Ha ha ha."

Hạ Kinh Thiền cố nén dòng nước mắt chực trào, lao vào giữa đám đông để đỡ Hạ Trầm Quang đứng dậy. Cô vừa đau lòng vừa phẫn nộ: "Ba, chúng ta không cần cái cửa hàng tồi tàn này nữa."

"Tiểu Cửu." Trong đáy mắt Hạ Trầm Quang thoáng hiện lên sự ngạc nhiên: "Sao con lại đến đây?"

"Con tan làm rồi nên đến đón ba về nhà."

Khi nhìn thấy Hạ Kinh Thiền, đôi mắt của Từ Văn Dương chợt lóe sáng.

Cô gái trẻ trung xinh đẹp này chính là người nổi bật nhất con phố Hà Hoa. Hắn không hiểu Hạ Trầm Quang có vận may gì mà sinh được cô con gái ngoan ngoãn, xinh đẹp đến vậy, khiến cả mắt lẫn tim Từ Văn Dương đều ngứa ngáy thèm thuồng…

"Thế này đi, tao có thể cho mày thuê tiếp cửa hàng này." Từ Văn Dương tiến lại gần rồi đưa tay định vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Hạ Kinh Thiền: "Bảo con gái mày qua đêm với tao một tối."

Con gái chính là điểm yếu chí mạng, là giới hạn mà Hạ Trầm Quang không bao giờ cho phép ai chạm đến. Dù bình thường ông có phải nhẫn nhục, cúi đầu trước kẻ khác thế nào, chỉ cần con gái bị bắt nạt thì cơn giận dữ của Hạ Trầm Quang sẽ bùng nổ ngay lập tức. Ba cô tung một cú đấm mạnh vào mặt Từ Văn Dương.

"Từ Văn Dương, đồ súc sinh. Đừng có khinh người quá đáng như vậy."

Lúc này, Hạ Trầm Quang tức giận đến thở hổn hển, giống như một con thú dữ bị vây hãm và dồn đến bước đường cùng. Vẻ cam chịu bất lực ban nãy đã hoàn toàn tan biến.

Từ Văn Dương bị đánh ngã dúi dụi xuống đất.

Điều này cũng dễ hiểu. Hạ Trầm Quang cao đến một mét chín mươi ba, vóc dáng cường tráng, nếu thực sự nổi giận và động thủ thì chẳng mấy người dám đối đầu với ông. Từ Văn Dương quệt vệt máu nơi khóe miệng, vừa tức tối vừa có phần sợ hãi, loạng choạng đứng dậy rồi buông lời chửi bới, đe dọa sẽ khiến ba cô phải mất mặt…

"Từ nay về sau, mày đừng mong làm ăn yên ổn ở đây nữa!"

Hạ Trầm Quang hầm hè đáp trả: "Ai mà thèm! Tao chẳng cần cái nơi ô uế này của mày nữa đâu!"

Sau đó, ông bước chân thấp chân cao, kéo Hạ Kinh Thiền đến bên chiếc xe máy điện, bảo cô ngồi lên, rồi tự mình lái xe đưa con gái rời khỏi nơi thị phi.

Gió đêm thổi hiu hiu, xe cộ trên đường cũng dần thưa thớt.

Hạ Trầm Quang dịu giọng hỏi han Hạ Kinh Thiền: "Con gái yêu, buổi xem mắt hôm nay diễn ra thế nào? Con có thấy thích người ta không?"

Hạ Kinh Thiền vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy gò nhưng vững chãi của ba từ phía sau, giọng đầy chán nản: "Anh ta là con trai một trong nhà. Con sợ mình sơ ý làm đứt đoạn hương hỏa nhà người ta mất, thế thì áy náy chết ạ."

"Con bé này chỉ giỏi ở nhà bắt nạt ba thôi. Ra ngoài đường thì lại nhẫn nhịn chịu thiệt, dù có tức giận cũng chẳng dám lên tiếng."

Quả thực Hạ Kinh Thiền khá hiền lành khi ở nơi làm việc. Trước mặt bạn bè, cô cũng thường chỉ đóng vai trò người lắng nghe và hưởng ứng.

Chỉ khi ở bên cạnh Hạ Trầm Quang, Hạ Kinh Thiền mới có thể là chính mình trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cô siết chặt vòng eo gầy của ba: "Con không thích người đó đâu. Không đúng, không chỉ không thích mà con còn cực kỳ ghét anh ta nữa. Chị Vương vừa nhắn tin trách con một tràng trên WeChat đấy ạ."

"Cái bà già nhiều chuyện. Con cứ chờ đấy, ba sẽ mắng lại bà ta cho con! Ba đã nói là không cần bà ta bận tâm giới thiệu rồi mà. Thế mà cứ dẫn đến đủ loại người khó coi, làm vấy bẩn mắt Tiểu Cửu nhà chúng ta. Đúng là hết sức phiền phức."

Đón làn gió đêm, Hạ Kinh Thiền vừa mỉm cười vừa vùi mặt vào tấm lưng áo của Hạ Trầm Quang.

"Nhưng mà Tiểu Cửu này, rốt cuộc thì con thích mẫu đàn ông như thế nào nhỉ? Từ trước đến giờ con cũng đã xem mắt mấy người rồi, chẳng lẽ không có ai khiến con rung động sao?"

"Con thích... Con thích kiểu người giống như ba vậy đó. Vừa chín chắn, vừa tốt tính, lại còn đối xử thật tốt với con nữa."

"Thế thì khó tìm lắm đấy. Một người đàn ông hoàn mỹ và xuất sắc như ba của con đây đã tuyệt chủng từ lâu rồi."

Hạ Kinh Thiền không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Thật ra thì hôm nay con đã gặp được một người rất dịu dàng…"

"Hửm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play