"Cậu đừng nghĩ tiêu cực vậy chứ," Tiểu Tuệ vừa bước cùng Hạ Kinh Thiền trên hành lang dài thăm thẳm của tòa nhà đài truyền hình, vừa tiếp tục câu chuyện dang dở. "Thực tế thì kiểu đàn ông như thế ngoài kia nhiều lắm. Mà quan trọng là dung mạo họ thường chẳng ra sao, toàn hạng bệ vệ, mặt mũi khó ưa. Cớ gì phụ nữ chúng ta lại phải sinh con cho những người như vậy? Nhỡ đứa bé sinh ra lại y hệt bố nó thì thật là phiền phức không chịu nổi."
Tiểu Tuệ thở dài nhận xét: "Ôi, sự khác biệt giữa người với người đúng là một trời một vực. Cậu xem vị khách mời đặc biệt hôm nay của chúng ta kìa. Tuổi thì đã ngoài bốn mươi mà trông cứ như trai trẻ đôi mươi nhờ biết cách giữ gìn. Thân hình thì chuẩn như người mẫu nam vậy. Thật đáng ngưỡng mộ!"
Hạ Kinh Thiền khẽ cười đáp lại: "Anh ấy vốn là vận động viên mà, nên trông trẻ trung hơn tuổi cũng là điều dễ hiểu thôi."
"Nhưng mấu chốt là người ta vừa giàu có, lại chưa vợ, mà còn đẹp trai nữa," Tiểu Tuệ nhấn mạnh. "Cậu để ý mấy cô gái trẻ trong đài mình xem... Mỗi lần nhìn Hứa Thanh Không là mắt họ cứ sáng rực lên, như thể sói đói vớ được miếng thịt tươi ngon ấy. Ai cũng chỉ muốn lao vào mà chiếm lấy cho riêng mình."
"Người dẫn chương trình vẫn là Gia Ngọc đúng không?" Hạ Kinh Thiền hỏi.
"Chuẩn rồi, chính là cô ấy đấy," Tiểu Tuệ xác nhận, giọng thoáng chút bất bình. "Ban đầu đài đã định xếp cậu dẫn chương trình này, nhưng ông quản lý Tần lại bảo cậu có khúc mắc cũ với Hứa Thanh Không. Ông ta còn nhắc lại chuyện chân ba cậu bị thương năm xưa có liên quan đến anh ấy. Ông Tần sợ cậu lên sóng lại nói năng linh tinh, làm mất lòng vị khách quan trọng này."
Hạ Kinh Thiền bình tĩnh nói: "Chuyện đó qua bao nhiêu năm rồi. Ba tôi cũng không còn bận tâm nữa. Với lại, trong thể thao va chạm là khó tránh khỏi. Hơn nữa, Hứa Thanh Không cũng đâu có chơi xấu."
"Thế nên tớ mới thấy ông Tần rõ ràng là đang mượn việc công để giải quyết thù riêng..."
Cuộc nói chuyện của họ tạm dừng khi vài nhân viên đi ngược chiều tới. Tiểu Tuệ lập tức im lặng. Cả hai cùng tiến vào phim trường, mỗi người tập trung chuẩn bị cho vị trí công việc của mình.
Là người dẫn chương trình dự phòng cho các tình huống bất ngờ, Hạ Kinh Thiền cũng có mặt ở khu vực hậu trường, xem lại kịch bản phỏng vấn.
Tiểu Tuệ lại gần Hạ Kinh Thiền, giọng đầy cảm thán: "Mà cũng lạ thật đấy. Cả sự nghiệp Hứa Thanh Không chưa từng nhận lời phỏng vấn nào. Không hiểu sao lần này, bên mình chỉ mời đại với tâm lý thử vận may mà anh ấy lại gật đầu đồng ý ngay. Cậu nói xem, có phải là phúc đức từ trên trời rơi xuống không? Cái đài vừa nhỏ vừa nghèo của chúng ta lại mời được một nhân vật tầm cỡ như vậy!"
Là một người yêu bóng rổ lâu năm, Hạ Kinh Thiền đương nhiên biết Hứa Thanh Không cực kỳ hiếm khi xuất hiện trước truyền thông.
Anh không chỉ từng là ngôi sao bóng rổ đắt giá nhất NBA, mà sau khi giải nghệ còn thành lập công ty game, rồi trở thành nhà đầu tư cho các đội bóng chuyên nghiệp. Hiện tại, Hứa Thanh Không là một thế lực lớn trong giới đầu tư, lịch trình dày đặc đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Việc mời được anh đến đây quả thực là một thành công ngoài sức tưởng tượng.
Phim trường vốn không lớn nay đã đông nghẹt người. Toàn bộ khán giả đều là những người hâm mộ bóng rổ đã được lựa chọn kỹ lưỡng.
Với danh tiếng của Hứa Thanh Không hiện giờ, nếu thực sự mở cửa tự do cho người hâm mộ, e rằng khung cảnh còn sôi động hơn cả các buổi biểu diễn của những ca sĩ hạng A.
Không lâu sau, buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Giữa những tiếng reo hò phấn khích, Hứa Thanh Không tiến vào phim trường, ung dung ngồi xuống chiếc ghế sofa đã chuẩn bị sẵn.
Anh khẽ ngẩng mặt, để lộ đường xương hàm góc cạnh, lạnh lùng. Đôi mắt đen sâu thẳm ẩn giấu sự sắc bén. Hứa Thanh Không mặc một chiếc áo hoodie dáng rộng, càng làm nổi bật tỷ lệ cơ thể gần như hoàn mỹ của anh.
Người đàn ông này có lẽ cũng trạc tuổi ba của Hạ Kinh Thiền, nhưng trên người anh không hề toát ra vẻ gì của tuổi trung niên. Tóc mai hai bên được cắt ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sâu và rõ. Phong thái và ngoại hình toát lên vẻ thờ ơ nhưng vẫn cuốn hút lạ thường.
Ở anh vẫn phảng phất sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ như ngày nào.
Tính cách của Hứa Thanh Không hoàn toàn tương xứng với vẻ ngoài. Anh lạnh lùng, kiệm lời như ngọn gió thổi qua núi đồi hoang vắng. Phần lớn thời gian, người dẫn chương trình là người độc thoại, còn Hứa Thanh Không chỉ đáp lại bằng những từ ngắn gọn nhất có thể.
"Ừm."
Cuối cùng, đến cả người dẫn chương trình cũng cảm thấy bế tắc, trường quay rơi vào một khoảng lặng khó xử.
Nhưng Hứa Thanh Không dường như không hề để tâm. Bàn tay anh mân mê quả bóng rổ màu đỏ sẫm sạch sẽ, như thể đó mới là người bạn đồng hành thân thiết nhất.
Thấy anh cứ mãi nghịch quả bóng, người dẫn chương trình cố gắng gợi chuyện: "Anh Hứa, tôi được biết anh từng học chuyên ngành máy tính và nghe nói còn là một sinh viên cực kỳ tài năng, đã phát triển nhiều dự án ứng dụng khi còn học đại học. Vậy điều gì đã khiến anh quyết định theo đuổi con đường VĐV bóng rổ chuyên nghiệp?"
Hứa Thanh Không đang xoay quả bóng thì đột ngột dừng lại. Anh im lặng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Vì một người."
Người dẫn chương trình như ngửi thấy mùi tin tức nóng hổi, vội hỏi dồn: "Là nam hay nữ ạ?"
"Nữ."
"Vậy tôi có thể tò mò một chút về mối quan hệ của anh và người đó không? Là người thân hay bạn bè ạ?"
"Cô ấy là..." Ánh mắt Hứa Thanh Không bất chợt chuyển hướng, nhìn thẳng về phía Hạ Kinh Thiền đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, giọng đầy tha thiết.
"Tình yêu của cả cuộc đời tôi."
Những người hâm mộ tại trường quay lập tức xôn xao, không thể ngồi yên.
Người dẫn chương trình cũng có phần phấn khích, hỏi tiếp ngay: "Theo tôi biết thì hiện tại anh Hứa vẫn độc thân. Vậy có nghĩa là anh và cô gái ấy đã không thể đến được với nhau sao?"
Hứa Thanh Không cúi đầu, ánh mắt cố gắng che giấu nỗi buồn thương sâu sắc: "Cô ấy đã rời đi. Tôi đã tìm cô ấy rất nhiều năm. Rất, rất nhiều năm."
"Vậy anh đã tìm được cô ấy chưa?"
"Sắp rồi."
…
Do hạn chế về thời gian, buổi phỏng vấn chỉ diễn ra trong khoảng bốn mươi phút. Ngay sau đó, Hứa Thanh Không rời đi.
Một nữ đồng nghiệp đột nhiên đến kỳ nên nhờ Hạ Kinh Thiền vào phòng chờ thu dọn bộ ấm trà. Hạ Kinh Thiền đồng ý và đi vào trong.
Cô vừa mới cất xong bộ ấm trà thì Tần Diệp, quản lý của đài truyền hình, bước vào.
Hạ Kinh Thiền hơi mất tự nhiên, vội đứng dậy từ mép ghế sofa: "Quản lý Tần."
"Tiểu Hạ đấy à, hôm nay cô đi làm muộn nhé."
"Xin lỗi quản lý Tần, hôm nay tôi có chút việc đột xuất, đường lại tắc nữa ạ."
"Đừng khách sáo thế. Ngồi xuống đi, ngồi xuống nào." Tần Diệp với gương mặt béo tròn, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, tiến tới và bất ngờ nắm lấy tay Hạ Kinh Thiền, kéo cô ngồi xuống ghế: "Cô đấy, còn trẻ nên chưa hiểu chuyện đâu. Cô có biết bây giờ kiếm việc khó thế nào không? Cứ lười biếng, tinh thần uể oải thế này là tôi hoàn toàn có thể xử lý kỷ luật, thậm chí cho nghỉ việc đấy."
Hạ Kinh Thiền giật tay ra, né người tránh xa một chút: "Tôi xin lỗi quản lý Tần, lần sau tôi sẽ không tái phạm ạ."
"Đương nhiên rồi. Cũng không phải là tôi không thể bỏ qua." Tần Diệp lại lần nữa nắm lấy tay Hạ Kinh Thiền: "Hoàn cảnh nhà cô khó khăn. Tôi biết chi phí chữa trị chân cho ba cô hàng năm rất tốn kém. Áp lực kinh tế của cô chắc cũng lớn lắm. Nhưng mà chuyện gì trên đời cũng có cách giải quyết cả, vấn đề là cô có muốn hay không thôi."
Ông ta nói đến nước này thì ý tứ đã quá rõ ràng.
Hạ Kinh Thiền thừa biết Tần Diệp không phải người tử tế. Ông ta đã có gia đình nhưng vẫn thường xuyên buông lời tán tỉnh, gạ gẫm các nữ thực tập sinh xinh xắn trong đài. Việc Hạ Kinh Thiền mất cơ hội dẫn chương trình phỏng vấn Hứa Thanh Không lần này cũng là do Tần Diệp và người dẫn chương trình Gia Ngọc đang có mối quan hệ không trong sáng.
Mỗi lần tụ tập, các nữ đồng nghiệp trong đài đều không ngừng ca thán về gã quản lý biến thái này.
Nửa năm trước, ngay từ lần đầu gặp mặt, Tần Diệp đã có ý đồ không đứng đắn với Hạ Kinh Thiền.
Làm việc trong ngành truyền hình, ông ta cũng coi như đã tiếp xúc với đủ loại người. Nhưng trong số những người phụ nữ ông ta từng gặp, Hạ Kinh Thiền chắc chắn là người khiến ông ta mê mẩn nhất.
Tuy nhiên, cô luôn giữ khoảng cách nên ông ta chưa tìm được thời cơ để hành động.
"Tiểu Hạ này, chỉ cần cô đồng ý, vị trí nữ MC số một của đài này sẽ là của cô. Chỉ cần một lời của anh Tần đây thôi."
"Không cần đâu ạ, quản lý Tần. Công việc hiện tại của tôi rất ổn. Cảm ơn ý tốt của ông."
Hạ Kinh Thiền không muốn nán lại thêm một giây nào. Cô đứng dậy định rời đi.
Khó khăn lắm mới có cơ hội này, Tần Diệp sao có thể dễ dàng để cô đi. Ông ta chặn ngay cửa phòng, giọng đầy cương quyết: "Tiểu Hạ, hôm nay cô mà bước ra khỏi cánh cửa này thì ngày mai đừng đến làm nữa. Tôi đã cho cô thể diện mà cô không cần. Cô còn muốn leo cao hơn nữa sao?"
Hai bàn tay Hạ Kinh Thiền siết chặt lại...
Bất ngờ, một giọng nói đầy giận dữ vang lên từ phía sau tấm bình phong: "Quản lý Tần."
Tần Diệp giật bắn mình như bị sét đánh, run rẩy quay lại. Ông ta kinh hoàng nhận ra có người ở phía sau tấm bình phong chạm khắc tinh xảo!
Trước đó, vì mải mê sắc dục, ông ta hoàn toàn không để ý rằng cấp trên trực tiếp của mình đang tiếp khách ngay sau tấm bình phong đó.
"... Giám đốc Đài."
"Anh dám ngang nhiên quấy rối đồng nghiệp nữ ngay tại cơ quan à? Anh cũng giỏi thật đấy!"
"Giám đốc, ngài... Ngài nghe tôi giải thích đã..." Tần Diệp luống cuống như kiến bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh túa ra: "Không phải thế đâu ạ. Tôi và Tiểu Hạ chỉ đang trao đổi công việc thôi."
"Người ngày mai không cần đến đây làm việc nữa chính là anh đấy. Đài truyền hình chúng tôi không thể chứa chấp loại người phẩm chất kém như anh được."
Vì có khách ở đó, Giám đốc Đài cảm thấy vô cùng mất mặt. Ông không nói thêm lời nào, quyết định sa thải Tần Diệp ngay lập tức, không cho ông ta cơ hội giải thích.
Cuối cùng Hạ Kinh Thiền cũng có lối thoát. Cô vội vàng quay người bước nhanh ra khỏi phòng chờ. Lúc ra ngoài, cô bất giác ngoái lại nhìn.
Sau tấm bình phong, cô chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng cao lớn, mảnh khảnh của một người đàn ông.
Dường như ánh mắt anh đang xuyên qua tấm bình phong, xuyên qua cả không gian, thời gian, qua bốn mùa xuân hạ thu đông...
Để dõi theo cô từ phía xa.
Hạ Kinh Thiền khẽ nhíu mày, không hiểu sao lồng ngực lại dâng lên một cảm giác đau nhói mơ hồ.
…
Khi cô bước ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, bên ngoài trời đang mưa như trút nước.
Hạ Kinh Thiền không mang ô, đành phải đứng dưới mái hiên trú tạm, lòng buồn bã chờ cơn mưa ngớt đi.
Cô không biết người cha già ở nhà có ổn không. Chân ông đi lại bất tiện, chắc chắn sẽ bị mưa làm ướt.
Càng nghĩ, Hạ Kinh Thiền càng thấy ruột gan nóng như lửa đốt. Cô lo lắng nhìn những giọt mưa rơi không ngớt từ mái hiên xuống.
Từ đây đến trạm xe buýt chỉ khoảng hai, ba trăm mét. Nếu chạy nhanh qua đó thì có thể bắt kịp chuyến xe.
Vì lo lắng cho cha, Hạ Kinh Thiền cắn răng quyết định, một mình lao vào màn mưa trắng xóa.
Cơn mưa xối xả táp vào người. Chỉ trong khoảnh khắc, quần áo cô đã ướt sũng.
Hạ Kinh Thiền chạy hối hả trong mưa, tiếng tim đập thình thịch như trống trận bên tai.
Một cơn gió mạnh thổi tới, cuốn lấy thân hình mảnh mai của cô, suýt nữa làm cô ngã dúi dụi. Hạ Kinh Thiền đành phải ngồi thụp xuống, đợi cơn gió qua đi rồi mới tiếp tục đi.
Đúng lúc đó, một chiếc Bentley màu đen lặng lẽ dừng lại ngay bên cạnh. Rồi một chiếc ô màu đen được giơ lên, che phía trên đầu Hạ Kinh Thiền.
Cảm giác mưa dường như đã ngừng lại, cô gái ngẩng đầu lên và bắt gặp người đàn ông đứng trước mặt.
Anh sở hữu đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, vừa hẹp dài vừa hơi xếch lên, mí mắt mỏng, con ngươi đen láy, trong veo. Lúc này, anh đang từ trên cao nhìn xuống Hạ Kinh Thiền, dáng vẻ như một vị thần che chở cho cô giữa cơn mưa gió.
Hạ Kinh Thiền chợt nhớ đến bóng dáng cao lớn phía sau tấm bình phong ban nãy. Dường như đó chính là anh.
"Anh Hứa..."
Gương mặt góc cạnh của người đàn ông cúi xuống nhìn cô. Đôi mắt vốn lạnh như băng tuyết bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
"Lên xe đi."