Đêm tối bao trùm lên thành phố, nhưng không khí nóng bỏng, căng thẳng của một trận đua xe lại khiến mọi thứ trở nên sống động hơn bao giờ hết. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt lên mặt đường nhựa bóng loáng, phản chiếu bóng dáng của bốn chiếc moto phân khối lớn đang chuẩn bị lao vào cuộc đua đầy cam go và kịch tính. Tiếng động cơ gầm rú vang lên, đua nhau như những con thú dữ sẵn sàng lao ra săn mồi, làm rung chuyển không gian yên ắng của đêm.

Bốn chiếc xe, bốn cá tính, bốn chiến binh. Mỗi chiếc đều mang một đặc điểm riêng biệt, nhưng đều cùng chung một mục tiêu: chiến thắng. Những chiếc moto bóng bẩy, với những đường nét sắc sảo, lớp sơn đen huyền bí, đôi bánh xe lớn, rắn chắc, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Cả bốn chiếc đều chuẩn bị ở vạch xuất phát, động cơ gầm lên đầy phấn khích như muốn xé toạc bầu không khí. Bụi mù mịt, tiếng rú của động cơ vang vọng trong màn đêm vắng lặng.

Đúng lúc tín hiệu đèn xanh sáng lên, cả bốn chiếc moto lao đi như những tia chớp rời khỏi vạch xuất phát. Lập tức, không gian xung quanh như bị nén lại trong những khoảnh khắc đầy căng thẳng, những chiếc xe chao đảo trên mặt đường trơn, nhưng người lái vẫn giữ vững tay lái, không chút nao núng. Tốc độ tăng dần, mỗi chiếc xe lao vút qua các ngã rẽ, chỉ để lại những vệt sáng lóe lên từ đèn pha. Bầu không khí trở nên ngột ngạt, như thể mọi người đang đứng nhìn ở một thế giới khác.

Chiếc xe đầu tiên, màu đen tuyền, lao đi ở vị trí dẫn đầu, tay lái vững vàng, không một chút nghiêng ngả. Người lái, một thanh niên với ánh mắt lạnh lùng, chỉ tập trung vào đường đua phía trước. Tuy nhiên, ngay sau đó, một chiếc moto đỏ cam như một quả cầu lửa lao lên cạnh chiếc xe đen, hai người lái xe đều mím chặt môi, cố gắng vượt qua nhau trong từng khúc cua chật hẹp. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành những âm thanh rít lên sắc bén, khiến người ta không khỏi cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.

Ngay phía sau, chiếc xe màu bạc với vẻ ngoài sáng bóng, động cơ chạy êm nhưng đầy uy lực, vươn lên đuổi theo như một bóng ma, khiến không khí càng thêm phần kịch tính. Người lái chiếc xe này không hề chùn bước, ánh mắt của anh ta lạnh lùng, quyết đoán, như thể mỗi lần bẻ lái, anh đều tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhất. Chiếc xe như một sinh vật kiên cường, với những cú bứt tốc đầy mạnh mẽ, lần lượt vượt qua từng chiếc xe phía trước.

Đằng sau họ, một chiếc moto khác với màu xanh lá cây nổi bật cũng không chịu đứng yên, như một cơn gió mạnh mẽ đang băng băng vượt qua những người dẫn đầu. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào chiếc xe này, vì sự mạnh mẽ và quyết đoán của người lái. Anh ta không để ý đến những chiếc xe phía trước mà chỉ chăm chăm vào con đường dài phía trước, tay lái siết chặt, từng pha bẻ lái và tăng tốc như thể anh đã quá quen thuộc với những khúc cua nguy hiểm.

Những pha rẽ khúc dồn dập, những chiếc xe gần như vươn lên nhau, bánh xe chạm vào nhau, tạo ra những tiếng động mạnh mẽ, nhưng chưa có ai phải dừng lại. Đường đua không có chỗ cho sự yếu đuối, không có chỗ cho sự sợ hãi. Mỗi người lái đều như những chiến binh không bao giờ chịu thua cuộc, ánh mắt họ không rời khỏi đường đua, chỉ có tiếng gầm rú của động cơ là âm thanh duy nhất vang vọng trong đêm.

Con đường dường như trở nên hẹp lại, những chiếc xe lao qua từng đoạn cua khó, tốc độ không hề giảm, mà còn tăng lên theo từng phút giây. Đêm tối không còn là bóng đen bao phủ, mà là một thế giới đầy sự thách thức, quyết liệt, nơi mà chỉ những ai có đủ bản lĩnh mới có thể chiến thắng. Đã vài lần chiếc xe đỏ cam suýt chút nữa đã bị đẩy ra ngoài đường đua, nhưng người lái lại kịp thời điều khiển chiếc moto bứt tốc qua từng khe hở nhỏ hẹp giữa các chiếc xe phía trước. Những vệt sáng từ đèn pha vẽ nên một bức tranh sống động trên mặt đường.

Cuối cùng, những chiếc xe đã sắp đến vạch đích, nhưng không ai chịu buông lỏng tay lái. Chỉ còn vài giây nữa, chiếc xe đen vẫn giữ được vị trí dẫn đầu, nhưng ngay lập tức chiếc xe bạc đã bứt tốc lên, ngang hàng. Mọi thứ dường như chững lại trong một khoảnh khắc, rồi một cú vươn lên cuối cùng từ chiếc xe màu xanh, khiến chiếc xe bạc bị bỏ lại phía sau.

Cả bốn chiếc xe lao qua vạch đích gần như cùng lúc, chỉ cách nhau một vài giây ngắn ngủi. Màn đêm lại yên tĩnh trở lại, nhưng những tiếng động cơ vẫn vang vọng trong không gian, tạo nên một sự thinh lặng đầy ấn tượng. Người lái từng chiếc xe đều thở phào, nhưng ánh mắt của họ vẫn toát lên một sự quyết tâm, một khao khát chiến thắng, như thể cuộc đua chưa bao giờ thực sự kết thúc.

Trận đua kết thúc, anh bước xuống đường đua với vẻ bình tĩnh

Dịu dàng ân cần hỏi bảo bối của anh. 

“ Chơi vui không ? ”

Cậu tuy mệt nhưng nghe anh hỏi vẫn nở nụ cười tỏa sáng đáp lại “ Vui lắm, lâu rồi không chơi nên nay rất có cảm hứng nha. ”

“Ừm”

…..

Hai ngày sau, sinh nhật cậu.

Tại căn biệt thư ba tầng, mang phong cách hiện đại tinh tế phương Tây. Trong phòng ngủ ở tầng hai.

Nghiên Vũ đang nằm nghiêng vuốt ve khuân mặt cậu đang ngủ. Thiếu niên dương quang sáng lạn đang nằm ngủ trong vòng tay anh qua hôm nay sẽ chinhd thức ở bên anh, thuộc về anh. Tháng này anh đã sắp xếp xong công việc của tập đoàn để nghỉ ngơi đón bảo bổi này về.

Người trong lòng anh ngọ nguậy cựa người, miệng phát ra vài thanh âm nỉ non:" ư..ưm..anh dậy sớm thế a."

“ Đang còn sớm em nằm tiếp đi, anh dậy làm bữa sáng cho.”

“..Dạ..a” Cậu mềm giọng đáp lại anh.

“Ngoan.”

Xuống bếp loay hoay một hồi, bữa sáng đơn giản không làm khó anh được. Một hoàng đế không ngai của nước E, một phút của anh là phải vài tỷ USD, là người đứng trên vạn người. Nhưng yêu cậu nên không muốn ai khác nấu cho cậu ăn, sợ không sạch sẽ nên đã tự tay học nấu ăn để nấu cho cậu ăn.

Một A trội như anh, ít ai chịu hạ mình phục vụ như vậy.

Nấu xong bữa sáng, anh lên tầng gọi bảo bối của mình dậy: “ Bé cưng, dậy nào”

“Nay có việc quan trọng đó nha”

“Ưm..anh bế em đi..a..” Cậu nũng nịu quấn quanh người anh.

Lời còn chưa dứt thì anh đã bế cậu đứng dậy trong, hai chân cậu vòng ra sau kẹp chặt lấy hông anh, đầu nghiêng lại tựa vào bờ vai vững chắc của anh, một tay anh đỡ mông cậu một tay lấy khăn mặt đã vắt khô nước lau cho cậu.

Vệ sinh xong anh bế cậu xuống ngồi vào bàn ăn, lúc này cậu đã tỉnh táo đôi phần rồi. Anh đặt cậu ngồi lên đùi trái của mình, đút cho cậu ăn từng miếng.

Thẩm Tư Quân trong lòng anh nhỏ giọng nói : “ Mọi người đều nói anh chiều em sắp hư rồi đó ngay cả ba em cũng không chiều em được như anh.”

Anh cười khẽ, dịu dàng vuốt tóc mái xòa trước tóc cậu dịu dàng hôn lên. “ Ừ, bị anh chiều hư rồi em sẽ không thể rời xa anh như vậy không tốt sao. Vợ mình mình chiều mà.”

“Cái đò lẻo mép này, lúc nào cũng ghẹo em”

Ăn xong hai người cùng sóng vai bước vào cục dân chính. Qua một hồi lâu, anh và cậu bước ra với hai quyển sổ đỏ nhỏ trong tay.

“Woa, không ngờ em kết hôn nhanh vậy”

“ Ừm, nay anh vui lắm” Anh vừa nói vừa đưa tay cầm lấy quyển sổ nhỏ trong tay cậu."Cái này rất quan trọng đưa anh giữ cho nha, bảo bối"

Anh nhẹ giọng dỗ dành nhanh gọn lấy được quấn sổ trong tay cậu. Trong lòng thầm nghĩ/ Vật này không thể để em ấy giữ được, không có cái này em ấy không thể ly hôn được, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Trên xe, cậu vào weibo của mình đăng tấm ảnh hôm nay mới chụp đó là hai cuốn sổ màu đỏ rực rỡ.

Rất nhanh bên dưới liền có người bình luận.

Sở Tiêu :" AAAAAA, anh sao lại tự gả đi nhanh vậy"

Phàm Dương:" lão sói già lưu manh này lừa được thỏ con về chuồng rồi a"

Tinh Húc - bạn thân O của cậu : “ Bảo bối chẳng phải em nói gả cho tôi sao aaaaaaa”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play