“Nói một câu không mấy tử tế.” Đổng Thạc nói: “Bất kể người giết Lương Phái Hào là ai, thành thật mà nói, cũng xem như cứu hai ta một mạng nhỉ? Nếu không, với tình huống lúc đó, có trời mới biết khi nào Lương Phái Hào khôi phục năng lực rồi biến anh thành cục đá.”
“Không.” Lư Linh Vận lắc đầu: “Người cứu tôi là anh, người cứu anh cũng là anh. Khi Lương Phái Hào quyết định sử dụng năng lực khi anh livestream, cậu ta đã bị hạt thời gian phán định là không phù hợp. Hạt thời gian rời bỏ cậu ta chính là rời bỏ vĩnh viễn, đừng nói đến chuyện khôi phục, không loại bỏ mối đe dọa là cậu ta đã là nhân từ lắm rồi.”
“Còn tôi.” Cô nói tiếp: “Cá thể tĩnh khác với Tĩnh Giới, nếu Tĩnh Giới là chuyến xe dừng lại, Tư Thời có thể kiểm soát thời gian dừng, thì cá thể tĩnh chỉ là cưỡng ép lôi cá thể ra khỏi xe, tức là thay đổi trạng thái mặc định của cá thể. Sự thay đổi trạng thái này tương tự như sự thay đổi trạng thái trong vật lý cổ điển mà chúng ta biết.”
“Vật lý cổ điển?” Đột ngột học thuật hóa khiến Đổng Thạc sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ lại kiến thức vật lý trung học đã bị vùi sâu trong đầu: “Ngoại lực thay đổi trạng thái của vật thể, nhưng trạng thái không cần ngoại lực để duy trì?”
“Đúng vậy, nhưng đặt vào thời gian, nó sẽ biến thành: sự thay đổi và duy trì trạng thái đều cần ngoại lực, tức là hạt thời gian,” Lư Linh Vận trả lời: “Ngoại lực biến mất, cá thể sẽ khôi phục trạng thái mặc định.”
“Nói cách khác, khi năng lực của Lương Phái Hào biến mất, sức mạnh của hạt thời gian, tức là ngoại lực, cũng biến mất,” Đổng Thạc tiếp lời: “Cho nên em khôi phục trạng thái mặc định?”
“Đúng vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play