“Nhưng mà,” Lư Linh Vận lén cúi đầu, che giấu nụ cười nơi khóe môi: “Cảm ơn.”
“Hả?” Đổng Thạc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn anh.” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Đổng Thạc, nhấn mạnh từng chữ: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Hai mắt Đổng Thạc sáng lên, ánh sáng chứa đựng đủ loại cảm xúc lấp lánh rồi cuối cùng hóa thành đắc ý ngọt ngào: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, anh hùng cứu mỹ nhân, vinh hạnh của anh mà.” Cười đến mức lộ ra hàm răng trắng đều.
“……” Không biết có phải ảo giác của Lư Linh Vận hay không, sau chuyện này hình như Đổng Thạc càng ngứa đòn hơn.
“Nhưng mà,” Nụ cười trên mặt Đổng Thạc thu lại, thay vào đó là chút ngượng ngùng xen lẫn các loại cảm xúc ngổn ngang: “Đây là lần đầu tiên em chủ động nói chuyện của mình với anh, còn dẫn anh đến đây nữa.”
“Cho nên?” Lư Linh Vận biết Đổng Thạc chưa nói hết ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play