Khi Đổng Thạc và Lư Linh Vận vào cục cảnh sát, hai người vừa vặn đi ngang qua một nhóm cảnh sát đang áp giải một nghi phạm đang bị còng tay. Nghi phạm vốn đang cúi đầu cười tủm tỉm một mình, bỗng dưng dừng bước khi đi ngang qua Lư Linh Vận, há cái miệng đầy răng ố vàng định nói gì đó, nhưng lại bị mấy cảnh sát bên cạnh không kiên nhẫn kéo đi.
Hai người đều không bỏ qua chi tiết thoáng qua chưa tới một giây này, Đổng Thạc nhìn Lư Linh Vận, Lư Linh Vận lắc đầu định mở miệng, thì bị giọng nói vang lên từ phía sau thu hút sự chú ý.
“Ủa? Sao Tiểu Đổng ở đây? Chẳng phải cậu đang nghỉ phép sao?” Người nói là Tể Phong, anh ta gãi đầu đi về phía hai người, vì áp lực công việc mà gãi đến mức đầu tóc rối bù như tổ quạ.
“Không phải sếp Tể gọi tôi đến sao?” Đổng Thạc tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh nói vụ án đâm người trên đường có gì đó kỳ lạ.”
“Tôi?” Lông mày Tể Phong nhíu lại thành một cục: “Tôi gọi cậu đến? Sao tôi không nhớ nhỉ?”
Nghe Tể Phong nói như vậy, lần này đến lượt Lư Linh Vận ném cho Đổng Thạc một ánh mắt thắc mắc, đồng thời, Đổng Thạc cũng chẳng hiểu gì mà lắc đầu.
Trong lúc hai người liếc mắt qua lại, Tể Phong nói tiếp: “Vụ án có gì đặc biệt đâu, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hung thủ bị bắt quả tang, đồng thời cũng thú nhận hành vi phạm tội. Ngoài việc căn cứ vào trạng thái tinh thần của nghi phạm, chúng tôi quyết định cho hắn ta làm xét nghiệm ma túy, ngoài khả năng dùng ma túy ra, thì chẳng còn gì khác, hoàn toàn không có lý do gì để bắt cậu đến trong khi đang nghỉ phép. Chắc cậu xem tin tức về vụ án này rồi ngủ trưa mơ thấy tôi gọi điện, tưởng là thật chứ gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play