“Đàm Việt cẩn thận!”

Nhà trong trại đều có cửa sổ, từ bên trong vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Vương Nhất Hàm, nam sinh từng bị bà Lý thè lưỡi dọa sợ, vô tình chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Khi cùng bạn bè chơi bài, tán gẫu, hắn luôn không nhịn được mà len lén liếc nhìn bà lão. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, hắn lại hoảng hốt quay đi, giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì.
Sự tò mò trỗi dậy mãnh liệt giống như kẻ nhát gan nhưng lại thích thử thách nỗi sợ hãi.

Chỉ là về sau vài lần, hắn không còn thấy lưỡi của bà Lý thò ra nữa. Khi bà nói chuyện, chỉ để lộ hàm răng đen vàng, thiếu mất một chiếc răng cửa. Lưỡi trong miệng cũng ngắn ngủn, trông rất bình thường.

Nhưng khi Đàm Việt bước vào, giọng nói trong trẻo vang lên nơi cổng sân, ai nấy đều có thể nghe thấy.

Vương Nhất Hàm theo bản năng nhìn sang, rồi ngay lập tức chứng kiến sự biến đổi của bà Lý. Hắn kích động túm chặt cánh tay người bạn bên cạnh, hắn biết mình không nhìn nhầm! Ngôi làng này quả nhiên có vấn đề!

Đôi mắt của bà Lý lập tức hóa đỏ, thoáng chốc trông chẳng khác nào một con nhện yêu quái! Không đúng, bà ta chỉ có hai tay hai chân, phải gọi là thằn lằn yêu quái mới đúng! Một sinh vật bò sát âm u, ẩm ướt và đầy rợn người!

Vương Nhất Hàm dù có ghen tị với Đàm Việt, hâm mộ độ nổi tiếng kinh khủng của cậu ta ở trường nhưng với tư cách là một con người, là một người bạn cùng lớp, hắn vẫn theo bản năng hét lên cảnh báo.

Nhưng vừa kêu xong, hắn lập tức hối hận, vội vàng bịt chặt miệng. Chết rồi! Hắn vừa lên tiếng trước mặt quái vật. Có khi nào kẻ tiếp theo bị ra tay chính là hắn không?!

Trong những bộ truyện tranh nhiệt huyết kiểu trung nhị, học sinh cấp ba luôn là người cứu thế giới. Nhưng mà hắn đâu có bàn tay vàng?! Hơn nữa, nói một cách thực tế, nếu đây là một bộ truyện kinh dị, thì nhan sắc của hắn cũng chẳng đủ tiêu chuẩn làm nhân vật chính.

Ai cũng biết: Trong những câu chuyện kinh dị, chỉ có những nhân vật chính với nhan sắc siêu cao mới sống sót đến cuối cùng. Nếu ngay cả vai chính còn không được, thì kết cục bi thảm “không ai sống sót” là điều khó tránh khỏi.

Mắt thấy móng tay xanh đen của bà Lý sắp đâm vào tròng mắt Đàm Việt, một chiếc ô che mưa vuông nhỏ màu trắng lục đột ngột chắn ngay trước mặt Đàm Việt!

Đàm Việt lùi sang bên cạnh hai bước một cách tự nhiên, căng chiếc ô che mưa ra trước mặt để chắn và phản đòn.

Đó chỉ là một chiếc ô vuông bình thường, bề mặt làm từ vải nilon dày, khung là những thanh nhôm nhẹ chống gỉ.

Chỉ cần một chiếc kéo sắc bén là có thể dễ dàng cắt xuyên qua lớp vải dù, chứ đừng nói đến móng tay đen nhánh sắc nhọn kia.

Trong cơ thể bà Lý là một con quái vật có hình dạng giống như hoàng nhện giáp, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Dù sao, đây không phải thế giới con người vẫn quen thuộc, mà là một nơi thuộc về quỷ dị!

Cổ trùng trong người bà Lý có màu đen, móng tay sắc nhọn chứa đầy kịch độc, có khả năng ăn mòn mạnh mẽ. Đừng nói là một chiếc ô nhỏ bé, ngay cả khung inox dày cũng có thể bị ăn mòn đến rệu rã.

Nhưng trước khi bà Lý kịp xé nát chiếc ô, thân hình bà ta bỗng chớp lóe một cách quái dị. Vòng eo xoay ngoắt theo một góc không tưởng, bộ xương già nua phát ra những tiếng ‘rắc rắc’ ghê rợn. Cơ thể bà ta khựng lại rồi bất thình lình ngã sấp xuống nền đất, thất thần đến mức úp mặt vào vũng bùn tanh hôi.

Trong nhà, Vương Nhất Hàm và người bạn bị hắn véo đau trợn tròn miệng thành chữ ‘O’, có thể nhét vừa một quả trứng vịt lớn. Còn Đàm Việt, anh chỉ bình tĩnh lùi thêm hai bước, hoàn toàn không để lộ bất kỳ phản ứng nào.

Đàm Việt tuy rằng là người hiểu lễ nghĩa và quy củ, nhưng anh cũng biết trên đời này không thiếu kẻ cố tình làm trái. Anh chắc chắn rằng mình chưa hề chạm dù vào bà Lý, vậy chẳng lẽ bà ta đang ăn vạ?

Nếu thật sự là vậy, thì bà Lý có lẽ sẽ phải thất vọng rồi. Anh chỉ là một đệ tử nghèo, dù có bị vắt kiệt xương cốt cũng chẳng thể bồi thường gì!

Đàm Việt thu gọn chiếc ô, đồng thời mở camera điện thoại, nét mặt đầy quan tâm: “Bà ơi, bà không sao chứ?”

Bà Lý nhe răng trợn mắt ngẩng đầu, nhưng ngay sau đó, một lực đạo khổng lồ lại kéo bà ta ngã sấp xuống, toàn thân bị đè ép xuống nền đất. Trong sân viện này không có lát xi măng, chỉ toàn là bùn đất, khiến khuôn mặt bà ta lấm lem bẩn thỉu.

Ngay khi cảm nhận được ác ý từ bà Lý, vết ấn trên cổ Đàm Việt bỗng nhiên hiện lên. Một phần ba hoa văn trên đó, vốn là hai đường ngang nhỏ màu đen, giờ đây lại chuyển thành sắc đỏ thẫm, như thể một khuôn mặt vừa mở ra đôi mắt đỏ rực.

Trong thế giới của cổ độc, cấp bậc giữa các loại cổ cách biệt vô cùng rõ ràng. Khi một loại cổ cao cấp phóng thích uy áp, mọi cổ vật cấp thấp hơn lập tức mất đi khả năng chiến đấu.

Trên mảnh đất này, nơi từng cống dưỡng thần minh, dù chỉ còn lại một dấu ấn, nó vẫn mang uy lực áp chế tuyệt đối đối với bà Lý.

Bà Lý cảm giác toàn thân như bị một sức nặng vô hình đè xuống, xương cốt dường như sắp gãy vụn. Bà ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ép mình thu hồi ác ý, giọng khàn khàn nói: “Không có việc gì.”

Vẫn là phương ngữ địa phương, nhưng cách phát âm lại gần giống tiếng phổ thông. Đàm Việt nghe hiểu được câu này, liền gật đầu đáp: “Không có việc gì thì tốt. Bà Lý, nam nữ thụ thụ bất thân, con không tiện đỡ ngài dậy. Ngài tự đứng lên đi nhé.”

Đàm Việt không rõ bà Lý định làm gì, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng ác ý đậm đặc tỏa ra từ bà ta.

Nhìn bộ móng tay đen bẩn, có lẽ đã 800 năm chưa từng cắt dũa, bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu vi khuẩn. Đặc biệt, những móng tay sắc nhọn ấy rõ ràng nhắm thẳng vào đôi mắt anh.

Tôn trọng người già chỉ có ý nghĩa khi người đó đáng được tôn kính. Còn một kẻ vừa bẩn thỉu vừa mang đầy ác ý như bà Lý, trong mắt Đàm Việt chẳng khác nào một lão yêu nghiệt không đáng kính trọng!

Thu ô lại, anh chẳng có ý định ở lại đây lâu hơn. Lách người tránh xa bà Lý, Đàm Việt nhanh chóng bước vào phòng. Anh đi thẳng đến trước mặt nam sinh vừa lên tiếng nhắc nhở mình khi nãy, nhẹ giọng nói với thái độ chân thành: “Cảm ơn cậu.”

Đàm Việt vốn là nhân vật phong vân trong nhóm vẽ tranh của họ, vừa đẹp trai, học giỏi, hội họa xuất sắc, lại còn thi đậu vào học viện điện ảnh danh tiếng nhất cả nước.

Vương Nhất Hàm có chút thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng đáp: “Tôi có làm gì đâu.”

Hắn ta chỉ tiện miệng nhắc nhở một câu, hoàn toàn không hề tiến lên cứu giúp. Dù trong lòng có lo lắng, nhưng bộ dạng của bà Lý thực sự quá mức khủng khiếp, hắn không dám hành động liều lĩnh.

May mắn thay, vừa rồi bà Lý chật vật trượt dài quỳ xuống đất, bầu không khí đáng sợ cũng theo đó mà vơi đi nhiều.

Đàm Việt nói: “Tôi có việc phải ra ngoài, nên không thể ở lại dùng bữa.”

Vì vừa rồi xảy ra chuyện không hay, Đàm Việt cũng cảm thấy hơi xấu hổ nếu tiếp tục ở lại dùng bữa tại nhà bà Lý.

Hơn nữa, anh cũng không rõ mình sẽ ở lại ngôi làng này bao lâu, nên trước mắt muốn dành thêm thời gian vun đắp tình cảm với bạn trai. Nhân tiện, anh quyết định đi tìm Quan Sơn.

“Khoan đã! Cậu định đi đâu?” Vương Nhất Hàm theo phản xạ vươn tay giữ lấy Đàm Việt, nhưng đối phương dễ dàng né tránh, khiến hắn chỉ túm được một góc ống tay áo.

Đàm Việt: “Tôi đến chỗ bạn trai tôi.”

Trong phòng có tám người, không phải ai cũng chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi, nhưng câu nói này của Đàm Việt lại khiến không ít người sửng sốt.

Hai nữ sinh không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Bạn trai? Đàm Việt, khi nào thì cậu có bạn trai vậy?”

Trước nay bọn họ chưa từng nghĩ rằng Đàm Việt lại là đồng tính luyến ái!

Dù xã hội bây giờ đã cởi mở hơn trước rất nhiều, nhưng việc anh thản nhiên công khai như vậy vẫn khiến họ có chút bất ngờ. Thái độ này cũng quá là tự nhiên đi!

Tuy nhiên, sau khoảnh khắc thất vọng ngắn ngủi, mấy nữ sinh nhanh chóng phấn khích trở lại. Dù sao thì Đàm Việt vốn chẳng thể nào trở thành bạn trai của họ, vậy nên anh yêu nam hay nữ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bọn họ cả.

Mà ai lại không thích ăn dưa cơ chứ? Huống hồ, đây còn là tin đồn tình ái của nhân vật phong vân! Bất kể là nam hay nữ, một khi đã dính đến chuyện bát quái, ai mà không hứng thú cho được?

Một nữ sinh khẽ chọc vào bạn trai mình, ra hiệu cho anh ta lên tiếng hỏi: “Đàm Việt, bạn trai cậu cũng là người trong đoàn du lịch này sao?”

Trước đó, mọi người chưa từng thấy Đàm Việt có bất kỳ hành động thân mật nào với nam sinh nào trong đoàn. Hơn nữa, tám người trong nhóm vẫn luôn cùng nhau di chuyển.

Đàm Việt lắc đầu: “Không phải.”

Các bạn học càng thêm tò mò: “Không phải người trong đoàn du lịch, vậy là người trong trại à?” “Cậu đồng ý tham gia chuyến đi này là vì bạn trai mình sao?”

Đàm Việt vẫn chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Anh chưa từng chia sẻ sở thích cá nhân hay chuyện tình cảm của mình với ai khác. Nếu Quan Sơn không muốn bị giới thiệu với người ngoài, anh sẽ tôn trọng quyết định của đối phương.

“Không nói chuyện này nữa, tôi phải đi rồi.” Anh muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nể tình bạn học cũ mà nhắc nhở thêm vài câu, “Tôi cảm thấy bà Lý không được sạch sẽ lắm, hơn nữa có thể còn bị nấm móng khá nghiêm trọng. Tốt nhất là mọi người nên ăn đồ ăn mang theo, như bánh mì hay đồ ăn vặt.”

Móng tay của bà Lý thực sự quá dài và quá bẩn. Trước đó, anh không ở lại để quan sát bà ta nấu ăn, nhưng có thể chắc chắn rằng đối phương không hề đeo găng tay.

Nấm móng là một loại nhiễm nấm, mà loại vi khuẩn này thậm chí còn khó bị tiêu diệt ngay cả ở nhiệt độ cao. Nếu không, nó đã không thể lây từ một người sang hai người, rồi từ hai người lây lan sang mười người.

Đàm Việt dù rất thích ăn đồ nóng hổi hơn là những chiếc bánh mì gói sẵn khô khan, nhưng anh còn sợ hơn việc ăn phải đồ ăn do bà Lý nấu mà bị tào tháo đuổi.

Bây giờ, dạ dày của học sinh đều khá ‘yếu ớt’, mà nơi này lại là vùng núi xa xôi, đường sá khó đi. Anh lo nếu mọi người bị ngộ độc thực phẩm, thì cũng chẳng có xe mà đưa đến bệnh viện chữa trị.

Trong sân, bà Lý chật vật bò dậy, hắt hơi mấy cái. Nếu bà ta nghe rõ những lời Đàm Việt vừa nói, chắc chắn sẽ tức đến mức dậm chân: Vu khống! Bôi nhọ trắng trợn! Bà ta tự nhận mình là người rất sạch sẽ! Thứ cứng rắn trên móng tay kia là lớp sừng già, là biểu tượng của cổ vật đầy kịch độc, chứ tuyệt đối không phải nấm móng!

“Chờ một chút, Đàm Việt!”

Đàm Việt quay lại phòng, khoác lên vai chiếc cặp sách to, mang theo bàn vẽ gấp, cùng một số hành lý khác, rồi dứt khoát rời đi.

Lúc anh bước ra khỏi cửa, Vương Nhất Hàm mới sực tỉnh, vội vàng cầm lấy hành lý của mình, có ý định chạy theo.

Nhưng đến khi hắn quay vào lấy đồ, Đàm Việt đã đi xa. Dù có nghe thấy tiếng gọi, anh cũng chẳng dừng lại, mà dù có nghe được, anh cũng không đồng ý để Vương Nhất Hàm đi theo.

Dù gì cả hai cũng chỉ là bạn học không quá thân thiết, anh không thể vì người ngoài mà làm phiền đến bạn trai yêu quý của mình.

Tuy nhiên, Vương Nhất Hàm không thể đuổi theo Đàm Việt thành công, bởi vì không còn áp chế từ hơi thở của Cổ Vương, bà Lý cuối cùng cũng bật dậy từ mặt đất như một con cá chép lộn mình.

Thân hình bà ta không cao lớn, nhưng đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Hàm lại mang đến một cảm giác áp bách nặng nề, như thể có một ngọn núi Thái Sơn đè xuống.

Đôi mắt bà Lý phủ một tầng màng đỏ, thân thể cứng đờ như một xác chết lâu năm, khuôn mặt nhăn nheo dính đầy bùn đất lại lộ ra sắc xám than chì. Giọng nói của bà ta vang lên khô khốc, chát chúa như tiếng giấy ráp cọ xát trên tường, khiến người nghe rợn tóc gáy.

Bà Lý dùng phương ngữ địa phương nói: “Đến giờ cơm rồi, lão bà này đã nấu xong, cậu còn muốn đi đâu? Trong trại này ghét nhất là kẻ không tuân thủ quy củ!”

Vương Nhất Hàm không hiểu rõ ý nghĩa từng lời, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không thể kiểm soát được. Cứ như bị một sức mạnh vô hình trói buộc, hắn cùng vài người bạn đồng hành khác cứng đờ ngồi xuống trước bàn ăn mà không thể phản kháng.

Bà Lý lần lượt bưng lên từng mâm thức ăn, toàn bộ đều là đặc sản của tỉnh Y: đủ loại côn trùng hấp, côn trùng chiên giòn, cùng một vài món rau nấu canh sền sệt. Những cọng rau xanh tươi ban đầu giờ đã chuyển sang màu xanh xám kỳ quái, trông vô cùng mất cảm giác ngon miệng, khiến người nhìn cũng phải chùn bước.

Bà Lý cười ha hả, nhìn bảy người trẻ tuổi còn lại với ánh mắt đầy ý vị: “Ăn đi, ăn đi… Ăn nhiều một chút.”

Rời khỏi chỗ ở của bà Lý, Đàm Việt không đi thẳng đến chỗ Quan Sơn.

Anh không biết hướng dẫn viên du lịch và tài xế đang ở đâu, nhưng trong trại này vẫn còn một người hiểu tiếng phổ thông. Có thể thông qua đối phương để nhắn lại một tiếng.

Đàm Việt bước đến trước cửa nhà hai vợ chồng trung niên, giơ tay gõ “cốc cốc cốc” ba tiếng, âm thanh vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play