Đàm Việt ngẩn người, dường như chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của bốn chữ kia.

Quan Sơn hờ hững nói, trong giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo của thần minh: “Ta đáp ứng ngươi hiến tế, cho phép ngươi làm bạn trai ta.”

Hắn chấp nhận nguyện vọng của kẻ tín đồ táo bạo này. Dù sao từ xưa đến nay, rất nhiều thần minh đều có tín đồ dâng hiến tân nương.

Mà tân nương là nam hay nữ không quan trọng. Điều quan trọng là phải đủ xinh đẹp, hoặc đủ đặc biệt.

Hiển nhiên, Đàm Việt có điểm đặc biệt khiến thần minh rung động. Sinh vật nhỏ bé này chẳng khác nào một tấm gương hoàn hảo, có thể phá vỡ mê chướng, giúp hắn nhìn thấy quá khứ của chính mình.

Đôi mắt đặc biệt, thân thể đặc biệt, cộng thêm duyên phận đã được vận mệnh định sẵn, tất cả khiến Quan Sơn vui vẻ chấp nhận hiến tế của Đàm Việt.

Vị thần mang đầy ác ý hài lòng nhìn dấu vết long văn màu đen hiện lên nơi cổ Đàm Việt. Nó lóe sáng một thoáng rồi nhanh chóng ẩn sâu dưới lớp huyết nhục.

Đàm Việt hoàn toàn không nhận ra trên người mình vừa xuất hiện thêm một dấu ấn hoa văn.
Anh chỉ có chút không thể tin được, liền dò hỏi lại lần nữa: “Thật sao? Cậu thật sự nguyện ý làm bạn trai tôi?”

Từ nhỏ đến lớn, Đàm Việt chưa từng yêu sớm. Nhưng từ tiểu học đến cấp ba, trong lớp lúc nào cũng có một vài đôi học sinh yêu đương sớm.

Tình cảm của bọn họ đơn giản và thuần khiết, bởi lẽ họ không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần có thiện cảm là có thể bên nhau. Đàm Việt nghĩ ngợi một chút, cảm thấy chuyện này cũng chẳng phức tạp gì. Ai ai cũng đều theo quy trình như vậy cả.

Thích → Chủ động bày tỏ → Đối phương đồng ý → Bắt đầu yêu đương.

Thích → Chủ động bày tỏ → Đối phương từ chối → Chẳng đi đến đâu.

Thích → Không dám bày tỏ → Âm thầm yêu đơn phương → Cũng chẳng đi đến đâu.

Nếu tình cảm thầm lặng chuyển thành tỏ bày, kết quả cuối cùng cũng chỉ có hai hướng trên.

Có những mối tình sớm nở như men rượu, có những cuộc yêu sớm lại gây ra bi kịch, thậm chí hủy hoại cả đời người. Nhưng cũng có những tình yêu học trò, từ đồng phục đi đến váy cưới, cùng nhau bước trọn con đường dài, trở thành điều mà ai cũng ngưỡng mộ.

Đàm Việt dù đã đủ tuổi trưởng thành theo pháp luật, nhưng vẫn chưa thực sự bước vào xã hội, tư duy về tình cảm vẫn mang dáng dấp của một học sinh.

Anh mong đợi lời tỏ tình của mình nhận được hồi đáp tích cực, nhưng lại có chút không dám tin. Dù sao, anh cũng chưa từng cầu nhân duyên ở Long Thần Miếu.

Quan Sơn trầm mặt nhìn Đàm Việt, gương mặt trắng tựa sứ dường như phủ một tầng sương đen. Tiếng sấm vang rền trên đỉnh đầu bọn họ, như sẵn sàng trừng phạt kẻ giỏi nói lời hoa mỹ nhưng bạc tình. “Ngươi muốn đổi ý sao? Phá vỡ lời thề vừa lập với ta?”

Khi thần minh cất lời chấp thuận, giữa bọn họ lập tức hình thành một khế ước đặc biệt. Màu đen từ đồng tử Quan Sơn lan dần ra tròng trắng mắt, giọng nói kỳ ảo quen thuộc bỗng trở nên lạnh lẽo đầy nguy hiểm: “Kẻ dám phản bội, sẽ bị vạn con kiến gặm nhấm tim gan, chết không tử tế!”

Là thần minh sinh ra từ cực hạn của ác niệm, Quan Sơn chưa bao giờ là kẻ nhân từ hay khoan dung. Hắn kiêu ngạo, kén chọn, lại tàn nhẫn đến tận cùng.

Những gì thuộc về hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào. Cũng giống như vậy, hắn không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào từ tín đồ của mình.

Những kẻ thề thốt rồi lại tự tiện phá vỡ lời thề sẽ bị đày đọa trong địa ngục, chịu đựng thống khổ vô tận suốt hàng trăm năm, cuối cùng hồn phi phách tán, tan biến hoàn toàn khỏi thế gian!

Ác thần khi yêu thích ai đó, so với ban ơn hay che chở, thực chất giống một lời nguyền đáng sợ hơn, một lời nguyền mang theo nguy hiểm trí mạng bất cứ lúc nào.

Phản bội ư? Phản bội cái gì? Đối với một nhân loại vô tri vô giác như Đàm Việt, anh hiển nhiên chỉ nghe hiểu một điều duy nhất: Mình thật sự có bạn trai rồi!

Hơn nữa, với tư cách là một “đảng thuần ái” chính hiệu, Đàm Việt vô cùng đồng tình với câu nói kia: Cô phụ chân tình của người khác, đáng bị nuốt một vạn cây châm! Phản bội tình cảm của ai đó, đáng bị trời phạt không chết tử tế! Mà một kẻ chuyên nhất trong tình yêu như anh, cả đời cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Trời phạt? Hoàn toàn không cần lo lắng!

Đàm Việt phấn khích ôm chặt bạn trai mới nhậm chức, hóa thân thành thủy thủ mạnh mẽ, nhấc bổng đối phương rồi xoay ba vòng ngay tại chỗ.

Tiếng hoan hô của anh vang dội đầy hào hứng, đến mức hình ảnh phản chiếu trên mặt nước, một khối sương đen bỗng dưng rung động bất ổn.

Bất giác, một linh cảm thoáng qua trong đầu hắn: Hình như mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm. Tín đồ mới nhận này, e rằng là kẻ hoàn toàn không hiểu thâm ý của thần minh - một tên ngốc chính hiệu.

Tuy nhiên, Đàm Việt hoàn toàn không hay biết mình đang bị coi là đồ ngốc. Anh vui vẻ xoay xong ba vòng, rồi hào hứng kéo Quan Sơn ngã xuống bãi cỏ ven sông, đối phương ở dưới, còn bản thân thì ở trên.

Anh kiểm soát lực đạo rất tốt, thân thể chậm rãi ngả xuống mà không gây va chạm mạnh. Hơn nữa, đôi tay anh đan vào nhau, lót dưới gáy đối phương, nhẹ nhàng cúi xuống, đè Quan Sơn lên thảm cỏ xanh biếc: “Tôi thật sự rất vui! Từ nay về sau, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn, Quan Sơn, bạn trai thân ái của tôi.”

Mặc dù anh đang đè lên người đối phương, nhưng tư thế ái muội này lại không mang quá nhiều sắc thái kiều diễm. Đôi mắt Đàm Việt trong veo, thuần khiết, chỉ tràn đầy niềm vui thuần túy, hệt như một chú cún con đơn thuần. Mà một con cún con dán lấy người, tất nhiên sẽ không khiến thần minh cảm thấy mạo phạm, ngược lại còn có chút đáng yêu.

Quan Sơn nhanh chóng nhận ra điểm đặc biệt của người trước mặt. Từ Đàm Việt không ngừng tỏa ra luồng sinh cơ dồi dào cùng sức hút mãnh liệt của những cảm xúc thuần khiết, khiến sương đen quanh thân hắn dần bị hòa tan.

Đàm Việt không hề hay biết điều đó. Xung quanh anh, đám cổ trùng vốn luôn tồn tại đầy nguy hiểm nay lại an tĩnh bay múa, không còn xông đến dùng những chiếc miệng sắc bén cắn sâu vào cánh tay yếu ớt của anh để hút cạn sinh mệnh và máu thịt.

Quan Sơn khẽ động tâm niệm, dùng ý niệm ra lệnh cho một con cổ trùng thử hấp thu máu của Đàm Việt.

Con cổ trùng màu đen dừng lại trên cánh tay Đàm Việt, chiếc vòi mảnh dài dễ dàng xuyên qua làn da yếu ớt của con người.

“Bốp!”

Đàm Việt dứt khoát vỗ mạnh lên cánh tay mình. Khi mở lòng bàn tay ra, anh nhặt lên một con muỗi đã bị đập bẹp.

Anh chợt nhận ra sự bất cẩn của mình. Trước đó trời vẫn mưa nhỏ, bờ sông ẩm ướt, mặt cỏ không chỉ đầy nước mưa mà còn có rất nhiều muỗi: “Bụi cỏ này chắc có cả kiến, dễ bị sâu cắn lắm. Chúng ta tìm chỗ khác đi.”

Đồng tử Quan Sơn khẽ chấn động, hắn tận mắt chứng kiến con cổ trùng đang bám trên cánh tay Đàm Việt trong nháy mắt hóa thành hình dạng một con muỗi. Đàm Việt búng ngón tay, con muỗi bị giết rơi xuống đất, lập tức tan thành một làn hắc khí, lặng lẽ trở về quanh quẩn bên người hắn.

Hương thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, trong thôn có người lớn tiếng gọi: “Ăn cơm!”

Đàm Việt xoa bụng khi nghe tiếng réo khe khẽ từ dạ dày: “Đến giờ cơm rồi, tôi phải về ăn trước.”

Anh quay sang hỏi bạn trai mới nhận chức: “A Sơn, nhà cậu ở đâu? Tôi ăn xong sẽ qua tìm cậu.”

Quan Sơn sững người một chút, rồi mới nhận ra “A Sơn” là biệt danh mà Đàm Việt đặt cho hắn.

Hắn chỉ về phía Long Thần Miếu, thản nhiên đáp: “Ta ở đó.”

Đàm Việt tò mò hỏi: “Cậu là ông từ của Long Thần Miếu sao? Nên bình thường liền ở trong miếu?”

Quan Sơn lắc đầu: “Ta ở phía sau miếu.”

Đàm Việt gãi đầu: “Nhưng phía sau miếu không phải là một con sông nhỏ sao? Tôi chưa từng thấy có tòa nhà nào ở đó.”

Quan Sơn khẽ động tâm niệm, ngay lập tức, mảnh đất sau Long Thần Miếu bắt đầu rung chuyển kịch liệt. Chỉ trong nháy mắt, một ngôi nhà mang đậm phong vị cổ xưa sừng sững hiện lên. Hắn thản nhiên nói, giọng điềm nhiên như không có gì xảy ra: “Là do ngươi nhớ lầm, phía sau vốn dĩ có nhà.”

Đàm Việt bán tín bán nghi, nắm tay Quan Sơn đi về phía trước. Quả nhiên, trước mắt anh hiện ra một ngôi nhà có phong cách kiến trúc giống hệt trong thôn, vẫn là tường trắng, ngói đen, nhưng lại mang đậm nét cổ kính hơn hẳn.

Trước cửa ngôi nhà hai tầng có một bậc thang nhỏ dẫn lên cổng. Mái hiên được lợp bằng tre và ngói, phía trên nở rộ một mảng lớn hoa tươi. Những đóa hoa giấy rực rỡ xen lẫn từng chùm long phun châu đỏ thắm, trông tràn đầy sức sống.

Đàm Việt dụi mắt: “Thật sự có à! Chắc là lúc nãy góc nhìn của tôi bị khuất nên không thấy được.”

Anh không tiếc lời khen ngợi: “Nhà cậu thật đẹp!”

Ở phương diện này, Đàm Việt dường như quá mức chậm hiểu, hoàn toàn không hoài nghi có điều gì bất thường về tòa nhà trước mắt. Quan Sơn lặng lẽ quan sát anh, không thể xác định đối phương thực sự không nhận ra điều gì, hay chỉ đang giả vờ như không biết.

Cơn đói trong bụng ngày càng rõ rệt, Đàm Việt sờ bụng rồi buông tay Quan Sơn ra, nói:
“Tôi phải về bên đoàn du lịch ăn cơm trước, kẻo bạn học và bà Lý lo lắng. Ăn xong tôi sẽ qua tìm cậu! Giờ tôi đang tá túc ở nhà bà Lý, chính là nhà thứ hai bên phải cổng thôn đó!”

Quan Sơn là người trong thôn, chắc chắn biết bà Lý.

Dù vừa mới kết giao, Đàm Việt vẫn có chút lưu luyến, nhưng Quan Sơn không chủ động tiễn, dù sao A Sơn cũng phải ăn cơm.

Mỗi bước đi đều bịn rịn, đến khi cách khoảng mười mét, Đàm Việt mới dồn sức vẫy tay: “Tôi đi đây! A Sơn, cậu cũng mau về nhà ăn cơm đi!”

Quan Sơn đứng yên trước cửa, ánh mắt thất thần nhìn bàn tay Đàm Việt vừa buông ra, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh rời đi.

Sơn trại nằm giữa cảnh sắc hữu tình, sau lưng Đàm Việt là những căn nhà ngói đỏ xinh đẹp, xung quanh là nước biếc non xanh. Mây đen chẳng biết tan từ lúc nào, cơn mưa cũng lặng lẽ ngừng rơi.

Giờ này đã gần hoàng hôn, bầu trời chuyển sang sắc trắng rạng rỡ. Dưới ánh sáng ấy, khung cảnh trước mắt họ tựa như bước ra từ một bộ manga hay anime mang phong cách chữa lành, đẹp đẽ và đầy chất nghệ thuật.

Khi đi ngang qua Long Thần Miếu, Đàm Việt không quên cúi xuống nhặt lại chiếc ô caro xanh trắng mà mình đã để ở bậc cửa lúc trước.

Nếu chiếc ô rơi ở nhà Quan Sơn, anh còn có thể cố ý để lại, như vậy sẽ có lý do chính đáng để quay lại thăm lần nữa.

Nhưng nếu để quên ở Long Thần Miếu thì không ổn lắm. Lỡ bị thôn dân khác nhặt mất, muốn lấy lại cũng ngại mở miệng.

Lúc đến đây anh còn cẩn thận liếc nhìn mái hiên, nhưng lúc quay đi thì chẳng buồn nhìn lại miếu lấy một lần, nên hoàn toàn không phát hiện điều gì bất thường.

Thôn không lớn, Đàm Việt lại cao ráo, sải chân dài, chưa đầy ba phút đã về đến sân nhà bà Lý.

“Bà ơi, con về rồi!”

Tuy biết bà Lý không hiểu tiếng phổ thông, Đàm Việt vẫn nhiệt tình lớn tiếng chào hỏi chủ nhà.

Bà cụ đang cúi đầu, bỗng ngẩng lên, ánh mắt sắc bén. Trên người anh phảng phất mùi hương quen thuộc, hương đặc trưng của Long Thần Miếu.

Rõ ràng, người thanh niên từ nơi khác đến này đã phá vỡ quy củ trong thôn, tự ý vào Long Thần Miếu!

Long Thần Miếu không có người trông coi, nhưng đó là điều mà người trong thôn cố ý sắp đặt. Mỗi người dân nơi đây đều có sự hiểu biết sâu sắc về vị thần bảo hộ của thôn mình.

Không cần ai ra tay, cũng chẳng ai có thể làm tổn hại đến Long Thần Miếu.

Đàm Việt có lẽ chỉ đi ngang qua khu vực quanh miếu, vì vậy trên người mới vương mùi đàn hương. Dù sao, anh vẫn đứng đây an toàn, chứng tỏ chưa từng phạm vào điều cấm kỵ.

“Bà Lý, bà sao vậy?”

Thấy bà Lý cứ nhìn chằm chằm mình, không biết có phải dùng mắt quá độ hay không mà đôi mắt vẩn đục thoáng hơi đỏ lên, Đàm Việt không khỏi lo lắng. Cậu quan tâm vị lão nhân hiền lành này từ tận đáy lòng.

Vừa dứt lời, sắc mặt bà Lý liền dần chuyển sang đỏ sậm. Người ngoài xâm phạm quy củ của thôn, không tuân theo luật lệ, thì bà hoàn toàn có quyền tự tay xử lý.

Ngay từ khi Đàm Việt bước vào sân nhà, bà đã để mắt đến thân thể cường tráng kia. Một thân máu thịt này, chẳng phải là nguyên liệu luyện cổ hoàn hảo hay sao?

So với việc dọn lên mâm cho cả thôn cùng chia sẻ, lòng tham của bà Lý lại muốn giữ trọn phần mình.

Nếu có thể độc chiếm Đàm Việt, thực lực của bà - Lý Tiểu Hoa - chưa biết chừng có thể sánh ngang Trại lão!

Bà Lý vốn đã khom lưng, nay càng cong rạp hơn, như một con dã thú sẵn sàng vồ mồi. Móng tay đen nhánh trong chớp mắt dài ra thêm ba centimet.

Khô quắt, nhỏ bé nhưng đầy sát khí, bà ta lao vụt đi như một con mãnh thú, nhắm thẳng vào Đàm Việt cách mình chưa đến nửa thước. Mục tiêu không gì khác ngoài đôi mắt trong veo tựa lưu ly của anh, bà ta muốn ra tay chí mạng, trực tiếp móc lấy đôi mắt ấy ngay lập tức!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play