Sau khi xe ngựa rời khỏi thành Đồ Châu và tiến vào núi, Hạ Phương Hồi chợt nghe thấy tiếng Yến Tiểu Truy nhảy xuống xe.

Hạ Phương Hồi còn tưởng thỏ con bị xóc văng xuống đường, đang định xuống xe xem xét thì thấy cậu chạy lon ton trở lại.

Sau vài lần như vậy, Hạ Phương Hồi chỉ có thể coi như... Yến Tiểu Truy là một chú thỏ rất thích chơi nhảy xe (?).

Khi xe ngựa băng qua một con suối nhỏ, vừa hay cũng đã giữa trưa, xe ngựa liền dừng lại.

"Để ta nhóm lửa nấu chút canh cho ngươi uống!"

Thỏ con mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh xuống xe. Hạ Phương Hồi dừng lại một chút, sau đó cũng giúp cậu xách nồi đất và mấy thứ tương tự.

"Tiểu Yến bộ khoái, ta không uống canh cũng được."

Yêu quái dù sao cũng không phải người, nhịn ăn mấy ngày cũng chẳng hề gì.

Hạ Phương Hồi uyển chuyển từ chối, nhưng chỉ thấy Yến Tiểu Truy vùi đầu bận rộn, căn bản không nghe thấy hắn nói gì.

Yến Tiểu Truy đã nói ngày nào cũng hầm linh chi cho Hạ Phương Hồi, thì nhất định sẽ làm.

...Tốt thôi.

Hạ Phương Hồi bị thỏ con đẩy vào mắt cá chân (hết cách rồi, thỏ con cộng thêm chỏm lông dựng đứng trên đầu cũng chỉ cao hơn mắt cá chân một chút), bảo hắn ngồi xuống tảng đá bên cạnh, hắn cũng không nói gì mà chỉ giúp nhóm lửa.

Dụng cụ nấu ăn Yến Tiểu Truy dùng cũng giống con người, một con dao phay to như vậy, hai móng vuốt nhỏ chỉ có thể ôm lấy phần giữa cán dao để dùng.

Trước khi thái rau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại dùng sức, như thể không phải đang dùng dao mà là dùng mặt để thái rau.

Hạ Phương Hồi cảm thấy, nếu không cẩn thận, thỏ con này có thể đem chính mình thái cùng rau luôn.

Thế là Yến Tiểu Truy vừa quay đi lấy đồ, quay lại đã thấy Hạ Phương Hồi thành thạo dùng dao xử lý nốt đống nguyên liệu còn lại, sau đó đặt tất cả vào nồi đất.

Hắn cũng múc nước sạch từ con suối bên cạnh về.

"Làm như vậy đúng không?" Hạ Phương Hồi cụp mắt hỏi.

Hắn chưa từng vào bếp, nhưng nhìn qua là học được.

Trong thời gian ngắn tiếp xúc này, Yến Tiểu Truy luôn cảm thấy Hạ Phương Hồi là một yêu quái trầm tĩnh, vừa rồi cũng luôn cúi đầu đọc sách, chẳng sợ say xe gì cả.

Khí định thần nhàn, tư thái tao nhã, nhìn thế nào cũng giống kiểu người không phân biệt nổi hành lá với hẹ.

Thỏ con thật không ngờ… tên yêu quái trông như mười ngón tay chưa từng dính nước này lại làm được, bèn giơ túi vải nhỏ trong tay lên nói: "Còn cái này nữa."

Hạ Phương Hồi mở túi vải chỉ to bằng nửa bàn tay hắn ra xem, ở trong là mấy loại thảo dược, bên trên vẫn còn dính chút bùn đất.

Nhớ đến vừa rồi thỏ con nhảy xuống xe mấy lần, chắc là thấy ven đường mọc gì thì hái.

"Lát nữa nấu xong ngươi uống canh linh chi này, bánh bao đậu đỏ và bánh đường trắng cũng đều có."

Yến Tiểu Truy nói xong liền làm việc của mình.

Hạ Phương Hồi nhìn thoáng qua rồi dừng lại.

Hắn không cần giao tiếp quá nhiều với Yến Tiểu Truy, an ổn trải qua thời gian này đối với ai cũng tốt.

Hắn sống đến bây giờ, dù là khi long châu bị phong ấn, cũng chưa từng cảm thấy bị ép buộc.

Nhưng bây giờ, Hạ Phương Hồi đã bị ép đến mức không thể không hỏi.

"Tiểu Yến bộ khoái, ngài đang làm gì vậy?"

Trước mặt thỏ con đặt một cái thớt mới mua, trên thớt là hai cây nấm lớn.

Nấm chẳng có gì đặc biệt, nhưng Hạ Phương Hồi tận mắt nhìn thấy, cứ mỗi lần thỏ con thái xuống một lát, phần mặt cắt sẽ nhanh chóng biến thành một màu lam sẫm kỳ dị.

"À, cái này hả?" Yến Tiểu Truy nhếch miệng, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Hạ Phương Hồi, "Ngươi cũng biết hàng đấy nhỉ, loại nấm này ngon nhất đó! Hôm nay trong thành có nấm yêu tới, nhờ vậy mới mua được nấm trong lúc trời lạnh thế này đấy!"

Ngon hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là có độc.

Hạ Phương Hồi cũng nói như vậy: "... Trông rất độc."

Thỏ con tặc lưỡi lắc đầu, giơ móng chỉ cái thớt và đĩa đựng nguyên liệu bên cạnh, nghiêm túc nói: "Không có độc! Ta đã thái nấm mỏng dính, đun nóng chảo, còn bỏ thêm rất nhiều dầu, tỏi cũng nhiều nhiều nhiều lắm đó!"

Hạ Phương Hồi nhìn đĩa tỏi đã chất thành ngọn núi nhỏ, thừa nhận tỏi băm quả thật rất nhiều, đủ để xào đi xào lại con thỏ không nghe lời này ba bữa. Nhưng những thứ này thì có liên quan gì đến việc nấm có độc chứ?

Có giải độc được sao?

Theo ý của Hạ Phương Hồi, loại nấm này tất nhiên là không thể ăn, tốt nhất là đào hố chôn đi.

Nhưng xem ra Yến Tiểu Truy không dễ bị thuyết phục. Hẳn là lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt đã in một móng vuốt nhỏ rồi.

"...Nếu tiện thì, ngài có thể dạy ta cách xào nó không?"

Hạ Phương Hồi nhìn cái nồi nấm đáng báo động này, uyển chuyển nói.

"Ta là yêu phạm, Tiểu Yến bộ khoái hộ tống ta đã đủ phiền rồi, ta muốn làm chút việc trong khả năng của mình."

Yến Tiểu Truy nhìn chằm chằm mặt Hạ Phương Hồi một lúc, như thể rất bất lực: "Ngươi đúng là ham học thật đó."

Hạ Phương Hồi không biết thỏ con còn giữ bao nhiêu ấn tượng về hắn trong đầu, nhưng vẫn thản nhiên đáp: “… Mỗi ngày ta đều đọc ba quyển sách.”

Một lát sau, Yến Tiểu Truy đứng bên cạnh, chỉ đạo Hạ Phương Hồi liên tục xào nấm trong nồi.

"Ta trông đây, dù ngươi có đói đến mấy cũng không được ăn vụng trước khi nấm chín đâu đó."

Giọng điệu Hạ Phương Hồi kiên định như đang thề thốt: "Ta tuyệt đối sẽ không ăn."

Yến Tiểu Truy thấy Hạ Phương Hồi nghe theo chỉ thị dễ dàng đảo nồi, không khỏi cảm thán.

"Hình người nấu ăn quả thực tiện hơn nhiều, ít nhất lúc đảo nồi sẽ không vô tình đảo cả mình vào nồi."

Hạ Phương Hồi: ... Hóa ra trước kia lúc xào rau còn xào cả mình vào nồi sao?

Một lúc sau, Hạ Phương Hồi nhìn đống nấm trong nồi. Vì liên tục xào nên màu sắc kỳ dị đáng báo động kia dường như cũng dần biến mất.

Biểu cảm của Hạ Phương Hồi vẫn không thay đổi. Yến Tiểu Truy nhìn một hồi, rồi không hiểu sao lại hiểu ra.

"Ngươi lớn lên ở kinh thành đúng không? Chỗ ta mọi người đã ăn nấm từ nhỏ rồi. Có độc hay không, chế biến thế nào, bọn ta đều biết. Người ngoài muốn ăn, bọn ta còn không cho đâu."

Hạ Phương Hồi lớn lên ở Bắc Hải, nơi đó quả thật không có nấm.

"Ngươi ngửi thử đi, bây giờ có thơm không?" Yến Tiểu Truy nhón chân đến gần nồi, Hạ Phương Hồi vừa hay đưa tay lên, kéo dài khoảng cách giữa thỏ con và nồi.

Hạ Phương Hồi gật nhẹ đầu, hình như có.

Thế gian có biết bao điều chưa tỏ, hắn quả thật không thể tùy tiện kết luận.

Trong lúc đó, Yến Tiểu Truy mấy lần muốn đổi tay (sợ Hạ Phương Hồi ngất xỉu trước nồi), đều bị Hạ Phương Hồi ôn tồn từ chối.

Sau khi xào lửa lớn được hai khắc, cuối cùng thỏ con cũng gật đầu nói được rồi.

Hạ Phương Hồi đặt nồi xuống tảng đá bên cạnh cho nguội, chỉ thấy Yến Tiểu Truy mở tay nải, lấy bộ đồ ăn của mình ra.

Bộ đồ ăn này cũng vừa vặn với kích thước của cậu. Đôi đũa nhỏ xíu thò vào nồi, gắp một miếng nấm bỏ vào miệng.

Hạ Phương Hồi đã chuẩn bị sẵn sàng để móc miếng nấm trong miệng thỏ con ra.

Yến Tiểu Truy nhai nhai nhai, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, dường như vui vẻ đến mức lông cũng xù lên.

"Ngon quá! Ngươi đừng nhìn nữa, mau uống canh đi."

Yến Tiểu Truy vừa ăn vừa không quên nhắc nhở Hạ Phương Hồi. Thấy Hạ Phương Hồi cứ nhìn mình, do dự muốn nói lại thôi, thỏ con liền nghiêng đầu cười gian.

Hạ Phương Hồi múc một bát canh, lúc uống còn bất ngờ bởi vị ngọt thanh. Hắn vừa định uống ngụm thứ hai, liền nghe thấy một tiếng ‘bịch’ sau lưng.

Hạ Phương Hồi quay đầu lại nhìn, thấy thỏ con vừa rồi còn ăn nấm ngon lành đang ôm chén nhỏ, hai chân nhỏ xíu duỗi thẳng… ngã xuống.

Hạ Phương Hồi khựng lại, vội vàng đứng dậy đỡ thỏ con. Nhưng ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, chỉ thấy Yến Tiểu Truy mở to đôi mắt tròn xoe ra, cười hì hì nhảy dựng lên.

"Lừa ngươi đó ha ha ha! Đã nói là không có độc mà!"

Hạ Phương Hồi thu tay lại, nhìn Yến Tiểu Truy vẫy vẫy tai nhỏ tràn đầy sức sống, ánh mắt lướt qua cái mông của thỏ con, ngón tay hơi co lại.

Nếu có yêu quái hoặc con người dám ồn ào như vậy ở Thiên Yêu Ty hoặc Long Cung, hắn đã xử lý thế nào nhỉ?

... Hình như chưa từng gặp.

Yến Tiểu Truy lại sáp tới, đám lông mềm trên má vừa hay quét qua mu bàn tay Hạ Phương Hồi, cười ngọt ngào nói với hắn: "Đợi khi nào ngươi khỏe hơn chút, ta cũng cho ngươi ăn nấm! Ngươi đừng căng thẳng mà!"

Bàn tay Hạ Phương Hồi... lại vô thức thả lỏng.

Hạ Phương Hồi cuối cùng cũng hiểu thái độ thở dài của Tứ Minh khi nói chuyện với thỏ con này.

Thỏ con này chẳng khác nào một cái hộp báu vật bị lật úp, bên trong là hàng đống thứ linh tinh, từ hoa tươi, kẹo ngọt, xúc cúc, đèn lưu ly đến dây thả diều.

Đánh không được mà nói cũng không nghe.

Chẳng lẽ tất cả thỏ yêu trên đời đều giống Yến Tiểu Truy sao?

Chắc là không đâu.

"Là ta kém hiểu biết, mong ngài đừng trách tội," Hạ Phương Hồi dứt khoát đặt nồi nấm trước mặt thỏ con, hào phóng nói, "Lần sau cho ta nếm thử nhé."

Thấy Hạ Phương Hồi cười, Yến Tiểu Truy lại nướng nóng bánh bao kẹp nấm ăn, ngon quá xá!

Yến Tiểu Truy ăn một bữa ngon lành, vui vẻ rửa... Hạ Phương Hồi rửa chén đĩa xong (sợ thỏ con ngã xuống nước), xe ngựa tiếp tục lên đường.

Xe ngựa chạy băng băng trên núi, Hạ Phương Hồi ngẩng đầu nhìn.

Yến Tiểu Truy vẫn ngồi trên ván gỗ phơi nắng ấm.

Dưới móng cậu còn có một tấm bản đồ vẽ đường đến kinh thành.

Trên núi có đào dại, những cánh hoa anh đào trắng muốt nở rộ thành từng mảng ép xuống ven đường. Gió thổi qua như thể có một trận tuyết xuân vĩnh cửu không tan.

Một bông hoa nhỏ theo gió bay đến đỉnh đầu thỏ con, nhẹ nhàng rơi xuống tóc mái dựng đứng của cậu.

Yến Tiểu Truy hiếu kỳ ngẩng đầu, giơ hai móng nhỏ lên, chạm vào cánh hoa mềm mại.

"Đẹp thật đấy."

Yến Tiểu Truy như phát hiện ra bảo vật vô song, giơ bông hoa quay đầu nói.

Một lát sau, trong xe ngựa vang lên tiếng đáp khẽ.

Gió xuân phương Nam đi một mạch, đến kinh thành phương Bắc lại hóa thành đao thép cắt vào da thịt.

"Khương Kỳ, nếu ta là ngươi, ta sẽ không sai người đến tìm đám gia thần của Hạ Phương Hồi đâu.”

Trong một đạo quán hẻo lánh ở kinh thành, có hai người đang ngồi uống trà dưới bóng râm.

Thanh niên ôn hòa cao ráo xem xong mật thư Khương Kỳ đưa, lập tức cười nói.

"Hạ Phương Hồi ẩn giấu hành tung chỉ vì muốn tìm lại bảo vật, chứ không phải thực sự muốn trốn.”

Khương Kỳ sinh ra thô kệch, cau mày liền lộ vẻ hung dữ.

"Hắn xưa nay không tranh giành với ai cơ mà?"

Thanh niên ôn hòa cười lớn: "Đó là vì hắn lười để tâm, ngươi vẫn tưởng hắn dễ nói chuyện thật sao? Nếu nghĩ rằng phong ấn yêu lực là có thể khiến hắn không dám ra tay, vậy thì ngươi lầm to.”

Khương Kỳ nhíu mày: "A Du, ngươi có ý gì?"

Thanh niên ôn hòa tên A Du gấp mật thư lại, ném lên không trung. Chỉ thấy mật thư tự bốc cháy, hóa thành một đống tro tàn.

"Hắn sẽ không đến Quy Khư, từ lúc đám bán tỳ ma Cửu U tự bạo, chiếc hộp bị một giọt nước đánh cắp, hắn đã biết chuyện này là do thủy tộc làm."

"Vậy nên những nơi hắn thỉnh thoảng xuất hiện, đều là những nơi có thủy tộc cường đại đóng giữ."

Khương Kỳ không dám tin lắm: "Nếu xảy ra xung đột, Hạ Phương Hồi không sợ chết sao?"

A Du lắc đầu: "Không có yêu lực, hắn vẫn còn thân rồng. Ngươi ép hắn, hắn sẽ thuận thế nổi lên. Ngươi dám ra tay với hắn, vậy thì chứng tỏ ngươi có tật giật mình— đáng giết."

"Hắn từ núi Đại Ngôn một đường xuống phía Nam, thỉnh thoảng cố ý để lộ hành tung, phục kích truy binh. Trước đó đã giết ba con giao long ở Tề Châu Hải, một con tước yêu giám sát từ xa kể lại, máu nhuộm đỏ nước như thác máu đổ xuống biển."

"Từ đó ma vật Cửu U không dám đến gần, yêu quái trăm quỷ nghe tin chạy mất."

"Chậc, nếu có cách thì chúng đã giết hắn từ lúc trộm bảo vật rồi."

A Du thở dài, cụp mắt xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái.

"Bọn chúng có tai mắt ở khắp nơi, nhưng lực lượng lại phân tán, càng khó ngăn cản hắn. Bây giờ vẫn phải xác định vị trí của hắn mới được... Đâu La, Tứ Phương Trọng Lan, và Đồ Châu."

Những nơi này đều có thủy tộc tu vi cao thâm.

"Cho Cửu U phái thêm ma vật ra ngoài, chúng muốn làm chủ nhân gian thì phải trả giá." A Du chạm ngón tay vào bản đồ, điểm xuống vài vị trí.

Chỉ cần kéo dài đủ thời gian, dù Hạ Phương Hồi tìm được bảo vật, rảnh tay quay về kinh thành tính sổ, thì mọi chuyện cũng đã muộn.

Trên không trung chợt vang lên tiếng chuông thanh thoát, A Du nhìn về phía Đông, thấy mặt trời chói chang, mái ngói lưu ly lấp lánh ánh xanh, tiếng chim ưng rít dài trên bầu trời như thể điện thờ thần phật.

Hắn và Khương Kỳ cùng nhau hướng về phía Đông kính bái.

"Nguyện chủ công được như ý nguyện." Khương Kỳ khẽ nói.

Đợi Khương Kỳ đứng thẳng người, hắn lại không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là thủy tộc nào đánh cắp bảo vật?"

A Du khẽ nói: "Là sắp xếp của chủ công, ta cũng không biết. Chỉ mong dọc đường dài này có kẻ trị được con yêu long Hạ Phương Hồi đó."

__

"A Hồi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Hạ Phương Hồi nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, chỉ thấy Yến Tiểu Truy nằm bò bên rèm xe, một đôi tai nhỏ chui vào trong, sau đó là một đôi mắt thỏ tròn xoe thò vào.

Giống đám mèo con thích lén nhìn trong khe hở.

Thỏ con: nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm.

"Chuyện gì?"

Thấy bộ dạng thỏ con đáng yêu linh động như vậy, Hạ Phương Hồi cũng không khỏi nở nụ cười.

Trước khi ra khỏi cửa, không phải Tứ Minh đã dặn thỏ con không được tùy tiện làm nũng sao, đây là muốn gì?

Là muốn ăn chút điểm tâm, hay là muốn xem thoại bản?

Trước đó Hạ Phương Hồi còn muốn đánh mông thỏ con, bây giờ lại vô thức sắp xếp điểm tâm và thoại bản cho cậu.

...Đại yêu tu chính đạo, gặp tiểu yêu quái thì nên nhường nhịn chăm sóc.

Hạ Phương Hồi nghĩ như vậy cũng rất hợp lý.

Yến Tiểu Truy bám vào rèm xe do dự, cuối cùng cảm thấy vì sức khỏe của Hạ Phương Hồi, vẫn phải hỏi.

"Ngươi... không buồn đi tiểu sao?"

Con ngươi Hạ Phương Hồi chấn động: ???


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play