Chi bằng ngươi đánh ta hiện nguyên hình trước đi.

Tứ Minh từ từ nhắm mắt lại, sợ Yến Tiểu Truy lại nói ra lời kinh thiên động địa gì, vội vàng giục cậu lên xe ngựa.

Long mã hí vang một tiếng, không cần kéo dây cương. Chỉ cần nói muốn đi đâu, long mã đã quen đường quan đạo sẽ tự tìm đường.

"Minh công, ta đi đây—"

Thỏ con đứng trên xe vẫy tay chào Tứ Minh, Tứ Minh cười gượng chờ xe ngựa đi qua. Lúc chạm mắt với Hạ Phương Hồi đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ông nhanh tay lẹ mắt ném cho hắn một cái túi gấm nhỏ.

【Ngài trên đường nhớ ăn một chút.】Tứ Minh truyền âm nói.

Hạ Phương Hồi mở túi gấm ra xem, toàn là dược thanh nhiệt.

Hạ Phương Hồi: ?

【Long tôn lòng dạ rộng lượng, trên đường mong ngài thông cảm nhiều hơn.】Tứ Minh lại nói.

Hạ Phương Hồi: ?

Tứ Minh nhìn xe ngựa đi xa, thầm nghĩ nếu ngày nào con thỏ kia cũng ép ăn linh chi nhân sâm thì chảy máu mũi là vẫn còn nhẹ.

Tứ Minh quay người vào tiểu lâu, lấy danh mục nhiệm vụ của Thiên Yêu Ty Đồ Châu ra xem xét kỹ càng.

"Như vậy là có thể trì hoãn thêm vài ngày." Tứ Minh hài lòng nói.

Nửa tháng trước, bảo vật vốn dĩ phải được hộ tống từ núi Đại Ngôn đến Quy Khư đã bất ngờ thất lạc.

Bảo vật đó liên quan đến vận mệnh của thiên hạ. Nếu không tìm lại được, nói không chừng sẽ xảy ra tai họa ngập trời như Cộng Công húc đổ núi Bất Chu.

Chính vì vậy, cả nhân gian lẫn yêu giới đều đang bí mật tìm kiếm.

Mà người hộ tống bảo vật đó có hiềm nghi rất lớn, cũng cần phải bắt về để thẩm vấn!

Nhưng vấn đề là… người hộ tống bảo vật đó lại chính là Hạ Phương Hồi.

Lúc mới hay tin bảo vật thất lạc, Tứ Minh thật ra không tin lắm.

Hạ Phương Hồi xưa nay hành sự chu toàn, sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy?

Mãi đến mấy ngày trước, khi Hạ Phương Hồi đến phủ Đồ Châu, Tứ Minh tình cờ gặp hắn mới biết được nội tình sự việc.

Long châu của Hạ Phương Hồi bị phong ấn.

Đó là mệnh chú do chín nghìn bán tỳ ma Cửu U tự bạo thi triển.

*Bán tỳ ma” (半臂魔) có thể hiểu là loài ma quỷ chỉ có một cánh tay hoặc một nửa cơ thể, thường xuất hiện trong các câu chuyện thần thoại và huyền huyễn.

Mệnh chú này có thể tạm thời phong ấn yêu lực của Hạ Phương Hồi, nhờ vậy nên mới có kẻ nhân cơ hội này cướp đi bảo vật.

Nhưng hành tung của Hạ Phương Hồi bí mật, ngoài kinh đô biết hắn sẽ đến núi Đại Ngôn ra thì còn ai biết nữa?

Bây giờ kinh đô lại muốn bắt hắn, chắc chắn là có kẻ giở trò quỷ.

Hiện tại đám yêu ma quỷ quái đang tìm kiếm khắp nơi đó, rốt cuộc là tìm bảo vật hay tìm Hạ Phương Hồi cũng khó mà nói được.

Tứ Minh thân là thủy tộc, long tôn gặp nạn đương nhiên phải giúp đỡ.

Ngày mùng 9 tháng 3 là ngày lành, hôm đó tất cả bộ khoái sẽ tề tựu. Trong khoảng thời gian này ông đã sắp xếp rất nhiều nhiệm vụ áp giải yêu phạm, còn cố tình thay đổi địa điểm khiến hành tung của các bộ khoái khó đoán. Đến lúc đó dù kinh thành có nghi ngờ thì cũng phải phân tán lực lượng đi tìm.

Đợi ra khỏi Đồ Châu mười ngày nửa tháng, phong ấn trên long châu cũng sẽ tự giải.

Nghĩ đến đây, Tứ Minh từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Còn Yến Tiểu Truy, sau lần rèn luyện này cũng sẽ đi đúng con đường bộ khoái.

Chắc là... sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?

_

Hạ Phương Hồi đặt túi gấm vào ngăn bí mật trên xe. Qua rèm cửa, hắn thấy một đôi chân nhỏ xíu đi ủng đen đang đi tới đi lui trên ghế của xa phu.

"Phải mua chăn nệm, lương khô, ống đánh lửa, xà bông thơm."

"Nến, thùng gỗ, bát đũa, nồi sắc thuốc."

"Bánh bao đậu đỏ, thoại bản, bánh bao đậu đỏ..."

Thỏ con đếm những thứ cần mua.

Những thứ đầu tiên nghe còn tạm được, những thứ sau chắc là tư tâm riêng của thỏ con.

Rèm xe đột nhiên bị vén lên, Yến Tiểu Truy nhảy vào, nhanh chóng tiến đến trước mặt Hạ Phương Hồi.

"A Hồi, ngồi lâu có mệt không, có lạnh không? Ở đây không có đệm ngồi, chắc phải mua thêm lò sưởi tay nữa nhỉ."

Giọng nói của thỏ con luôn có vẻ ngọt dính như đang ngậm một viên kẹo mạch nha. Chắc là vì tiểu yêu quái phát âm khác với người thường, nên khi nói tiếng người sẽ mềm mại hơn nhiều.

"Đa tạ Tiểu Yến bộ khoái, ta không sao."

Hạ Phương Hồi có thể một mình ngồi tu luyện trên băng Nam Lăng suốt mấy tháng, căn bản không sợ lạnh, cũng chẳng cần đệm ngồi mềm mại.

Nhưng bây giờ trong mắt Yến Tiểu Truy, hắn chỉ là một tên yêu phạm ‘thân thể yếu đuối bệnh tật’, à, bây giờ còn thêm một cái tật nữa là ‘cứng miệng’.

Yến Tiểu Truy khẽ thở dài nhìn Hạ Phương Hồi.

Thật là, không thoải mái cũng không chịu nói, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì, bíp—— thì biết làm sao đây?

Chẳng lẽ vừa rồi cậu ra oai phủ đầu quá mức, khiến yêu phạm này sợ đến mức không dám hé răng?

Yến Tiểu Truy thương hại nói: "Không sao, đệm ngồi, chăn bông hay lò sưởi tay đều sẽ có hết."

Hạ Phương Hồi không hiểu vì sao lại bị thương hại, nhưng vẫn chắp tay cảm ơn.

Chỉ là vừa cảm ơn xong, Yến Tiểu Truy lại ngẩn người.

Yêu quái mặc y phục xanh đến từ kinh thành này không giống người thường ha, đến một tiếng đa tạ cũng tao nhã như đang hát tuồng vậy.

Yến Tiểu Truy không giỏi diễn đạt, cậu đã từng xem một số người diễn vai công tử. Mặc dù cũng văn nhã như vậy, nhưng chẳng có ai đẹp bằng… A Hồi này?

"Ngươi đẹp thật đấy." Yến Tiểu Truy nghĩ thế nào liền nói thế ấy.

Chưa từng có yêu quái nào khen thẳng mặt Hạ Phương Hồi như vậy. Đôi mắt thỏ con sáng lấp lánh, không những không khinh mạn mà còn rất nghiêm túc.

Hắn tò mò hỏi: "Không phải Minh Công vừa dặn ngài không nên quá thân thiết với ta sao?"

"Khen ngươi một câu đã là thân thiết lắm sao?" Yến Tiểu Truy không hiểu, cậu giơ móng chỉ mặt trời ngoài cửa sổ, "Ngày nào ta cũng khen mặt trời to, nhưng Kim Ô nương nương cũng đâu có kết bạn với ta."

Lời nói của thỏ con hơi thô, nên lời khen cũng đặc biệt chân thành.

"Đa tạ, Tiểu Yến bộ khoái cũng rất đẹp." Hạ Phương Hồi nói thật lòng.

Vừa rồi lúc thỏ con đứng trên cành hoa trước tiểu lâu, hắn cũng nhất thời không phân biệt được… có phải chỉ có hoa mới nở ra được thỏ con linh tú như này không.

Nhưng ai ngờ Yến Tiểu Truy nghe xong liền cười ha ha: "Mọi người cũng thường nói ta anh dũng lắm!"

Hạ Phương Hồi: Chỉ là tính cách hơi khác người.

Yến Tiểu Truy tự thấy mình được vuốt mông ngựa, vui vẻ xuống xe mua một chiếc lò sưởi tay từ tiểu thương bên đường.

Sau khi lấy được lò sưởi tay, cậu đánh lửa bên ngoài rồi đội lên đầu mang vào cho Hạ Phương Hồi.

"Ấm không?" Yến Tiểu Truy hỏi.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, thỏ con liền hài lòng gật đầu, đây là đồ cậu chọn lựa kỹ càng đó!

Yến Tiểu Truy chạm vào đầu ngón tay Hạ Phương Hồi: "Ừm, nóng thật."

Hạ Phương Hồi: ... Quá nóng luôn.

Bên đường chợt vang lên một tràng tiếng chuông đồng cổ. Yến Tiểu Truy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức bật dậy, dùng chân nhỏ đạp lên đầu gối Hạ Phương Hồi mượn lực, đứng lên cửa sổ xe.

Trên phố có mấy thiếu niên mặc y phục sặc sỡ, cầm chuông trống buộc dải lụa, cười đùa đi xuyên qua đám đông, lớn tiếng hát khúc ca tiễn biệt chưa ai nghe qua.

"Từ đây đi xa, trời cao biển rộng, mây trắng miên man.”

“Chẳng có biệt ly, mai sau tương phùng.”

“Chúc người hiển đạt, vinh quang sánh vương hầu.”

“Chúc người tự tại, ung dung như tiên nhân.”

“Chúc người như dòng nước, như áng mây, như ngọn gió phiêu bồng.”

“Trên ngắm trời cao, dưới soi bóng nước.”

“Có thể ghé thăm miếu thần, có thể tìm bốn bể sâu thẳm.”

“Gió lay rừng núi chẳng thể cản, gươm chỉ trời xanh chí ngút ngàn!”

...

Thỏ con nghe đến mức nhiệt huyết sôi trào, quay đầu cười híp mắt với Hạ Phương Hồi: "Chúng ta vừa mới lên đường đã có người tiễn đưa, thật là trùng hợp!"

Những thiếu niên đó hát đến cuối thì đột nhiên cười gian, đổi lời hát.

"Dẫu chỉ đi loanh quanh cửa nhà cũng chẳng sao, ngày mai cứ vờ như không có chuyện gì ghé Tiên Khách Lai của ta!”

Hóa ra những thiếu niên này là người của tửu lâu Tiên Khách Lai đến chào khách, hát xong còn rải một ít phiếu giảm giá trên đường. Yến Tiểu Truy tinh mắt, lập tức lộn nhào lên nóc xe ngựa, vừa hay bắt được một tờ, trên đó viết— giảm giá đặc biệt 50%, áp dụng toàn quốc!

Chít chít mi! Hôm nay mình thật may mắn! (Tuy rằng tất cả phiếu giảm giá đều giống nhau.)

Trên đường vốn có hai con long mã đang phi nhanh, nhưng bộ khoái trên lưng ngựa thấy Yến Tiểu Truy thì đột nhiên ghìm cương ngựa.

"Yến Tiểu Truy, ngươi làm gì vậy?"

Vạn Báo và A Cát ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn xuống.

Yến Tiểu Truy nghe vậy thì ngẩng đầu, mắt thỏ đảo qua hai yêu quái, chống nạnh đắc ý nói.

"Ta đang làm nhiệm vụ đấy."

Vạn Báo chẳng buồn liếc nhìn cỗ xe ngựa bị rèm che kín mít kia, chỉ nheo mắt cười: “Biết rồi, áp giải yêu phạm chứ gì. Bị ngươi áp giải chắc là châu chấu tinh nhỉ?”

Yến Tiểu Truy hoàn toàn không nghe ra Vạn Báo đang mỉa mai mình. Thỏ con đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới giật mình nhớ ra— đúng rồi! Cậu cũng không biết.

Yến Tiểu Truy cúi đầu hỏi: "A Hồi, ngươi là yêu quái gì vậy?"

Hạ Phương Hồi còn chưa kịp trả lời, Vạn Báo đã chán chường quất roi ngựa:

“Thôi khỏi. Có tí chuyện vặt mà đã vênh váo rồi, bọn ta mới là người đi làm đại sự đây. Lần sau gặp lại, có khi ngươi phải gọi ta một tiếng ‘thống lĩnh’ ấy chứ!”

Vạn Báo rời đi, A Cát chậm hơn một bước, cười nói với Yến Tiểu Truy: "Đừng nghe hắn khoác lác. Chẳng qua ở gần đây có chút chuyện thôi, công trạng đó cũng không giúp hắn làm thống lĩnh được đâu. Ta đi đây, ngươi cố lên."

Thỏ con gật đầu lia lịa, vẫy vẫy móng nhỏ tạm biệt: "Thượng lộ bình an!"

Sau khi tạm biệt xong, Yến Tiểu Truy lại chạy vào trong xe ngựa, nhìn chằm chằm Hạ Phương Hồi hỏi: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết mà."

‘Là yêu quái gì’ sao?

Hạ Phương Hồi đang định bịa ra một cái thì thấy thỏ con ngẩng đầu, chóp mũi hồng phớt khịt khịt như đang ngửi gì đó.

"Ta cảm thấy ngươi là cá chép tinh."

Còn tại sao lại là cá chép tinh thì thỏ con không giải thích. Thấy Hạ Phương Hồi gật đầu, Yến Tiểu Truy hài lòng kéo rèm xe lên, đi mua chút đồ cậu cần.

Qua khe hở rèm xe, Hạ Phương Hồi trông thấy Yến Tiểu Truy nghiêng người nhận chăn nệm từ tay chủ quán. Thấy thỏ con như sắp bước hụt, hắn vô thức muốn vươn tay đỡ. Kết quả là thỏ con dùng sức ngửa người ra sau rồi đứng vững lại ngay.

Yến Tiểu Truy chợt cảm thấy đỉnh đầu nhẹ đi, chỉ thấy Hạ Phương Hồi vươn tay nhận lấy chăn nệm, cẩn thận đặt lên xe ngựa.

"Nếu Tiểu Yến bộ khoái không chê thì để ta cầm đồ giúp nhé?" Hạ Phương Hồi cong môi, giọng điệu ôn hòa như thể giúp được thỏ con một chút thôi là hắn sẽ đặc biệt vui mừng.

Vậy là Yến Tiểu Truy cứ mua, Hạ Phương Hồi cứ cất, xe ngựa vốn trống rỗng rất nhanh đã đầy ắp đồ đạc.

Có một số thứ được bọc trong giấy dầu và vải vóc, Hạ Phương Hồi cũng không biết đó là gì.

Hắn chỉ cảm thấy mua hơi nhiều. Ra khỏi phủ Đồ Châu thôi mà, có dùng hết nhiều vậy không?

Sau khi ra khỏi cổng thành, Yến Tiểu Truy cũng không vào trong xe ngựa ngồi.

Đây là lần đầu tiên cậu nhận một nhiệm vụ thực sự, cả người đều tràn đầy hứng khởi.

Dường như ông trời cũng đang chúc mừng cậu, thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp, mặt trời cũng to hơn mọi ngày.

Ngay cả chim sẻ bay qua, Yến Tiểu Truy cũng phải nói với chúng hai câu thời tiết rất đẹp.

Tiếng hát vui vẻ của thỏ con vang lên, tựa như một khúc hát đồng quê ca ngợi mùa xuân.

Lời bài hát có ánh vàng chiếu, có hoa rơi, có chim sẻ nhỏ, có thỏ con đuổi sẻ nhỏ, và nắng ấm ăn bánh bao đậu đỏ.

Cái bóng lông xù của thỏ con in trên rèm xe, lắc lư như quả chín trên cành cây. Hạ Phương Hồi dường như cũng cảm nhận được hơi ấm mùa xuân đang ùa về trong khúc hát ấy.

Chỉ là khi xe ngựa đi chưa được 6 dặm, tâm trạng vốn dĩ luôn bình ổn của Hạ Phương Hồi đột nhiên dậy sóng.

Hắn từng nghĩ sẽ rời đi khi đến biên giới của thành Đồ Châu, hoặc thậm chí là sớm hơn. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ mới ra khỏi thành không lâu, chuyến áp giải này sẽ kết thúc.

...Thỏ con bộ khoái có thể sẽ chết vì ăn nhầm nấm độc.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play